Thôn Quỷ Ở Núi Sau - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:27:19
Lượt xem: 1,403
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con ch.ó l.i.ế.m đến nỗi bùa nhòe .
chợt nhớ lời Cẩu Tử.
Anh bảo đừng lung tung trong làng.
vội định chạy, nhưng một bàn tay túm chặt .
Là !
Bà giữ c.h.ặ.t t.a.y , giọng đều đều:
"A Chính, con với thằng Cẩu Tử chơi từ nhỏ, đưa tang nó chứ.”
Cha cũng bước từ trong nhà, cử động của ông cứng ngắc kỳ lạ.
Cha liếc , nhe răng :
“A Chính , hôm nay qua nhà Cẩu Tử ăn cơm nhé, món thịt kho tàu con thích nhất đấy.”
sững sờ.
Răng ông nhọn hoắt.
Và khi ông xong câu đó, trong làng đồng loạt đầu .
Ánh mắt họ kỳ quái, thậm chí còn chảy nước dãi:
“Ừ, món thịt kho tàu đó mềm lắm, thơm đến tận xương luôn …”
5
sợ đến mức da đầu tê dại.
Dốc hết sức giằng tay khỏi , chạy hét:
“Con về nhà lấy đồ chơi! Đồ chơi của con với Cẩu Tử, con đốt cho !”
Mẹ lập tức đuổi theo, nhưng cha đưa tay chặn bà , nụ âm u lộ mặt:
“Thôi, để thằng A Chính nó tỏ chút lòng thành cũng mà.”
Mẹ mới mỉm , gật đầu:
“Vậy con mau nhé~”
nào dám đồng ý, chỉ cắm đầu chạy thẳng sân.
Vừa bước nhà, thấy bà nội.
Bà nội đang núp cánh cửa, ánh mắt hoảng sợ ngoài:
“Tiểu Chính , bà với cháu mà! Dù ai gõ cửa, cũng đừng mở, cháu ngoài hả?”
lắp bắp:
“Cháu… cháu trèo cửa sổ .”
“Thảo nào… còn may, còn may. Mau !”
Giọng bà nội run rẩy:
“Chúng để ý đến cháu đó. Mau trèo trong, đừng nữa!”
Bà nội kéo một cái ghế tre đến sát tường,
giẫm lên leo nhà qua cửa sổ.
Đôi mắt bà nội chốc chốc đổi màu, khi thì đỏ, khi thì đen, gương mặt méo mó đến đáng sợ.
Bà nội cứ hít hít mũi hướng cửa sổ, rằng từ hôm qua, khi bước làng,
dân làng để mắt tới .
Bà nội nhỏ, giọng khàn đục:
"Chúng đang chờ… ăn thịt kho tàu đó.”
Bà nội , ánh mắt u ám:
"Tiểu Chính , đợi đến khi trời tối, cháu với bà. Lúc đó nhắm chặt mắt, dù ai gọi tên cháu, cũng mở , càng đầu .”
Bà nội thở dài, chống gậy rời khỏi khung cửa.
Bầu trời ngoài đột ngột tối sầm , mưa bắt đầu rơi lách tách.
Một ký ức chợt hiện lên trong đầu .
Hồi nhỏ, cũng là dịp Tết như thế .
Cũng bên khung cửa sổ đó, bà nội phát bao lì xì cho :
“Không lên núi nhà chơi , nhất là ngôi miếu đổ nát đó, đến gần, càng bước .”
Nhiều năm , làng xảy chuyện gì lạ, nên cũng quên mất lời bà nội dặn.
Giờ theo bóng bà nội, thấy bà sân mà cầm ô, mưa rơi tầm tã nhưng giọt nước chạm bà, mà lượn quanh bà tạo thành một vòng cung.
Lúc đó mới chắc chắn, bà nội còn là nữa.
Tiếng trong làng dần xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thon-quy-o-nui-sau/chuong-3.html.]
thấy họ khiêng một cỗ quan tài nhỏ ngang qua cổng, hướng về ngọn núi làng.
Rồi bên ngoài lặng im như c.h.ế.t.
6
"Đừng tin chúng nó!”
Tiếng hét vang lên khiến giật .
Anh Cẩu Tử từ xuất hiện, ngoài cửa sổ, vẻ mặt hoảng hốt:
"Sau khi tao về, bọn chúng liền mê hoặc mắt tao, rằng mày c.h.ế.t , bắt tao lên núi đưa tiễn mày!”
“Mày tuyệt đối đừng tin những gì chúng !”
Anh dồn dập, giọng run run:
"Cha tao từng bảo, con ba hồn bảy vía, hại thì khiến đó tin rằng c.h.ế.t.”
“Giờ chúng đang chôn xác của chúng , để chúng tưởng rằng đối phương đều c.h.ế.t.”
“Tiếp theo, chúng sẽ ăn hồn chúng !”
“Đợi đến tối, tao sẽ tìm mày, đến lúc đó mày nhất định với tao!”
Anh tiếp, giọng càng run rẩy hơn:
" cũng xong , vì ngoài chỉ là hồn của chúng thôi.”
“A Chính, khi trở ngôi làng thật, mày lập tức tìm cha mày, nhờ ông dẫn địa đạo trong ngôi miếu cũ, tìm xác của chúng , lễ triệu hồn, chỉ như hồn phách mới thể về thể.”
Đầu óc ù , rối loạn.
Vừa bà nội bảo ban đêm theo bà.
Giờ Cẩu Tử bảo ban đêm theo .
Rốt cuộc… nên tin ai?
Cẩu Tử, trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Nghĩ đến những năm tháng bà nội chăm sóc từ nhỏ,
quyết định lời bà.
Hơn nữa, cảm thấy Cẩu Tử cũng gì đó lạ lạ.
Bùa trừ tà của tác dụng với , nãy bà còn bắt mà hề phản ứng gì.
Còn bà nội, tuy trông đáng sợ, nhưng khiến cảm thấy ấm áp và quen,
nhất là khi bà ở cửa sổ, ánh mắt như bảo vệ .
Thấy im lặng đáp, Cẩu Tử hoảng hốt niệm chú trừ tà, giọng lúc gần lúc xa, vang vọng quanh cửa sổ.
Những tiếng niệm lặp lặp trong tai .
cũng vô thức theo.
7
Trước mắt lập tức đổi.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần tối , trời bỗng trở nên đen kịt.
Chớp mắt một cái, là ban đêm.
Bên ngoài mưa.
Cùng với mỗi chú, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, cơn choáng váng trong đầu cũng dần tan biến.
Trong lòng vui mừng khôn xiết.
Thế nhưng đúng lúc , bà nội từ ngoài sân bước .
Anh Cẩu Tử cũng biến mất.
Bà nội sân, tròng mắt bà chuyển sang đỏ ngầu, khuôn mặt hoảng loạn, chạy vội về phía :
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Tiểu Chính, cháu đang gì thế? Sao chú khóa hồn?"
Dáng vẻ của bà thật đáng sợ!
Hàm răng nhọn hoắt khiến sợ hãi lùi liên tục.
"Tiểu Chính, ai dạy cháu chú khóa hồn? Có là Tiểu Cẩu ?"
Khóe miệng bà nội rách đến tận mang tai, giọng ngày càng thê lương, một làn khói đen quấn lấy bà.
Chưa kịp để gì, bà nội lao vụt ngoài cửa.
Từ xa, thấy tiếng hét t.h.ả.m của Cẩu Tử.
hoảng hốt tột độ, vội hét lớn trong nhà:
"Bà ơi, tha cho Cẩu Tử ! Cháu xin bà đấy!"
Bên ngoài ai đáp , tiếng kêu t.h.ả.m của Cẩu Tử cũng dần nhỏ .