Theo lý mà , thể lập tức đồng ý. Dù , Thẩm Thanh Sơn là quan trọng với . ngay khoảnh khắc , trong lòng thoáng chút do dự.
Bôn ba giang hồ bao nhiêu năm, kinh nghiệm hóa thành trực giác. Giờ đây, giác quan thứ sáu của mách bảo rằng: Hãy đợi thêm một chút.
cũng rõ tại nghĩ như . Rõ ràng tin tưởng Thẩm Thanh Sơn, dồn hết tâm huyết để tìm kiếm chuyển thế của . Vậy nên, đối với Kim Tòng Tuấn, chẳng là dù đối đãi khoan dung, tử tế đến mấy cũng là hợp lẽ ?
Khi về đến biệt thự, là nửa đêm. Thế nhưng, trong phòng khách một ghế sofa.
Chu Trấn khoanh chân, ôm máy tính thiết kế bản vẽ. Thấy về, lập tức gấp máy , lên đón.
“ nấu chè tuyết nhĩ táo đỏ, chị uống ?”
“Nếu ăn mặn, cũng thể cơm chiên trứng…”
Đối diện với ánh mắt nhiệt thành của , khựng , dòng suy nghĩ vụt qua nhanh chóng — lý do tạm ngưng việc thu nhận Kim Tòng Tuấn, chẳng lẽ là vì Chu Trấn ?
sợ thấy buồn bã. sợ sẽ dần dần rời xa . sợ rằng sẽ , “Chị mới , thể rời .”
Đây là một suy nghĩ đáng sợ.
Chu Trấn tuy quan trọng, nhưng chắc chắn thể đến mức ảnh hưởng đến quyết định của .
nhận lấy bát chè táo đỏ từ tay , nhấp một ngụm.
Thấy Kim Tòng Tuấn phòng tắm, Chu Trấn khẽ ho một tiếng, hỏi nhỏ: “Sếp, lời giải thích mà cô , là gì ?”
“Hả?”
“Là lý do tại Kim Tòng Tuấn cũng thể thể chất giống , và tại chị quyết định dạy cách dùng pháp khí.”
Vị ngọt của táo đỏ , thơm ngát mùi thanh đạm, đúng với khẩu vị yêu thích.
Chu Trấn luôn để ý đến sở thích của .
Cái gọi là “cảm tình” , nếu ở bên đủ lâu, thì dù chậm chạp đến mấy cũng sẽ nhận vài phần.
Vậy thì, khi từ chối, tại Chu Trấn vẫn như khi? Có lẽ cũng cảm nhận sự hài lòng của dành cho , dù là vô tình cố ý?
buộc phớt lờ sự ân cần của , bình thản : “Giải thích gì chứ? , và chỉ là bèo nước gặp , cần giải thích.”
“Nếu một câu trả lời, thì chính là, Kim Tòng Tuấn thế . Dù , cũng sắp nghiệp, nên bận tâm chuyện học hành và tìm công việc, cần tốn thời gian cho .”
Con ngươi của Chu Trấn co .
Cậu lẩm bẩm: “Cái mà chị gọi là giải thích, chỉ là… một nhát d.a.o tim ?”
Cậu gượng , nhưng khóe mắt ửng đỏ.
điềm tĩnh: “Cậu thấy đó là dao, còn thì thấy đó chỉ là vài lời bình thường mà thôi.”
Ánh mắt Chu Trấn thêm phần van nài: “Xin chị đừng đuổi .”
“Chị coi trọng Kim Tòng Tuấn, để thế , hiểu nhưng lời chị— nhưng, thể cho ở bên chị ? Thêm một trợ lý thôi mà, cũng chẳng . sẽ giành phần, càng vướng bận.”
“Đủ !”
Tâm trạng rối bời, nhịn mà lớn tiếng: “Cậu dọn ngoài . Từ nay… đừng nữa.”
“Bên cạnh tiền lương thêm, sẽ tặng một chút vận khí, ít nhất cũng giúp tránh khỏi sự quấy nhiễu của linh hồn sắp ch.ết. Thường xuyên việc thiện cũng sẽ cải thiện vận khí của . Dù … dù khi gặp , cũng sống khá .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-71.html.]
Đôi mắt Chu Trấn ánh lệ.
“Thì , đối với chị, cũng là thể thế.”
khẽ gật đầu, như để đồng ý.
Thật , giữa với , cũng đến lúc chia xa. Để Chu Trấn rời xa sớm cũng là chuyện với cả lẫn .
Cho dù thể phớt lờ gương mặt giống hệt Thẩm Thanh Sơn của Kim Tòng Tuấn.
Dù tự tin rằng ngay cả khi thẳng thắn tiết lộ bí mật, Chu Trấn cũng sẽ để tâm.
cũng chấp nhận sự thật rằng, kiếp của lẽ sẽ sống lâu. Nếu dốc hết vận khí của cho Kim Tòng Tuấn, lẽ cơ thể của khó mà trụ thêm ba ngày. Còn nếu truyền vận khí cho , liệu thể an lòng ?
Ân cứu mạng, thể báo.
Sống mấy chục năm thế gian vốn là một kiểu may mắn lách luật. Dù vì thế mà mất mạng, cũng tiếng khen “giữ trọn lời hứa.”
...
Đêm đó, trằn trọc mãi ngủ yên. Khi dậy thì mặt trời lên cao. Vừa ngáp khỏi phòng, tới khúc quanh cầu thang, chợt dừng bước.
Trong bếp mở cửa là bóng dáng hai quấn quýt.
Người đàn ông cao lớn ôm cô gái nhỏ nhắn lòng trao cô một nụ hôn sâu.
Dù tâm trạng tệ đến , cũng khỏi mỉm .
Những gì thể , thấy khác , cũng vui lây.
Phát hiện xuất hiện, Trần Ẩn ngượng ngùng mặt , trông vẻ hổ. Còn Ôn Lan thì táo bạo hơn, cô nàng tươi bước tới.
“Chị ơi.”
chỉ khóe miệng cô : “Lau son .”
Ôn Lan ngượng ngùng cúi đầu.
vẻ ngại ngùng nhanh chóng chuyển thành lo lắng, cô tiến lên khoác tay : “Sao sáng sớm Chu Trấn dọn hành lý ? Cậu bảo là chị cho thôi việc, nhưng rõ ràng chúng hòa thuận , sa thải ?”
quanh trả lời ngay, mà hỏi: “Kim Tòng Tuấn ?”
“Đi chạy bộ .”
bước xuống vài bậc, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa nhấp một ngụm. Cảm giác mát lạnh đánh thức phần nào thần trí, mới với Ôn Lan: “Chị và Chu Trấn vốn cùng một đường. Nếu em gặp , cứ đến Yến Đại mà tìm.”
Ôn Lan gật đầu “Vâng,” tiếp: “Em và Trần Ẩn bàn xong, hai đứa em sắp . Chị ơi, chị sẽ đến thăm bọn em chứ?”
Tại là “ ” chứ? Gần đây quá nhiều nhắc đến từ với , nhưng cách nào đảm bảo điều gì cả.
Lúc , Trần Ẩn hắng giọng: “Thanh Đường, chuyện riêng chút ?”