05
Năm thứ hai sau thành thân, trong một lần đua ngựa ở ngoại thành, hắn lại thua… vào tay một nữ nhân chuyên chăn ngựa.
Nữ tử kia mạnh mẽ, rực rỡ, ngông cuồng mà chói mắt — vừa vặn rơi trúng ánh nhìn của Tạ Thừa Phong.
Hắn chu cấp cho nàng ta một tiểu viện, ngày ngày vùi đầu bên nhau chẳng rời.
Khi ấy, ta bị Tạ phu nhân khắc nghiệt dày vò, viện đủ cớ giam trong phủ ép ta học quy củ, tra sổ sách, tiếp đãi thân hữu nhà họ Tạ với đủ lời bóng gió, đ.â.m xiên.
Mỗi ngày đều vất vả ứng phó, ta chẳng còn sức đâu để để mắt đến hành tung của Tạ Thừa Phong.
Mang thân thể rã rời sau một ngày quỳ phạt, ta hỏi hắn vì sao trên người có mùi son phấn lạ.
Hắn chỉ phẩy tay như chẳng hề liên quan:
“Ngày nào cũng có bao nhiêu người ra vào, ai mà biết đã vướng mùi của ai.”
Nói rồi xoay người ngủ luôn, chẳng hề hỏi ta một câu: hôm nay vào cung vấn an Quý phi — cô cô hắn — có gặp khó dễ gì không.
Gian cung kia d.a.o mềm c.h.é.m thịt, những nỗi đau kia ta chẳng dám mở miệng nói ra.
Chỉ đành mượn lời đám bạn hắn để hắn biết, rằng ta vì không thuộc quy củ, đã bị phạt quỳ hai canh giờ.
Tạ Thừa Phong khi ấy lấy cớ bận việc, chẳng chịu theo ta vào cung, cuối cùng cũng vì áy náy mà liên tục đi theo ta vào ra, không rời nửa bước.
Nữ nhân kia bị lạnh nhạt không chịu nổi, chặn ta ngay nơi cầu thang của trà lâu, tức giận trào lên:
“Tạ Thừa Phong đã yêu ta rồi! Nếu ngươi là người hiểu chuyện, thì nên thành toàn cho chàng, đừng đem chàng nhốt mãi trong phủ!”
“Ta không tranh gì với ngươi cả, nhưng lòng chàng là ở nơi ta. Còn với ngươi, chỉ là miễn cưỡng qua loa!”
“Chàng từng nói, lúc say rượu… chàng hối hận. Hối hận vì đã cưới một khúc gỗ cứng ngắc như ngươi, vô vị nhạt nhẽo, không biết điều. Nếu có thể làm lại, chàng thà bị tuấn mã giẫm chết, còn hơn phải sống cuộc đời nhàm chán với ngươi!”
Hôm ấy gió thổi dữ dội, những hy vọng trong ta bị xé vụn thành từng mảnh, chỉ còn văng vẳng bên tai tiếng ù ù chát chúa.
Ta gần như theo bản năng giữ lấy thể diện cuối cùng, cố chấp đáp lại:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Nếu thật là vậy, thì vì sao người cưới làm chính thê lại là ta, chứ không phải ngươi? Nói cho cùng, ngươi chỉ là ngoại thất, nâng ngươi làm thiếp — cũng là ta hạ cố cho ngươi một bước đường lui.”
Nữ tử kia giận đến mất khôn, vung roi ngựa về phía ta — ta giật mình lùi lại một bước, chân trượt vào bậc thang trống, cả người lăn xuống.
Khi ta tỉnh lại, Tạ Thừa Phong ngồi bên giường, gương mặt mỏi mệt xen lẫn hổ thẹn, từng lời từng chữ đều là sám hối và ăn năn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thu-ngoc-kaem/3.html.]
Chỉ khi ấy… ta mới biết, đứa con chưa đầy hai tháng trong bụng… đã không còn nữa.
06
Trầm mặc hồi lâu, ta mở miệng đề nghị hòa ly.
“Dù bọn họ đoán đúng… nhưng ta cũng không muốn để bọn họ là kẻ thắng. Vậy nên, hãy để ta rời đi trong thể diện. Ta sẽ không dây dưa.”
Trong nụ cười hiu hắt là lệ nóng chưa khô, sự quyết tuyệt của ta, xưa nay nói một là một.
Tạ Thừa Phong hoảng loạn, khẩn thiết cầu xin ta tha thứ.
Hắn nói, chỉ vì không chịu nổi chuyện ngày nào ta cũng chỉ biết “mẫu thân, mẫu thân”, vì lấy lòng mẹ mà lơ là hắn.
Hắn nói, chẳng qua là bị dáng đỏ trên lưng ngựa làm loá mắt, thấy vui nên mới ở bên nữ nhân ấy. Hai người chưa từng có da thịt qua lại, chẳng thể gọi là phản bội.
Hắn đánh nữ nhân chăn ngựa kia đến nửa sống nửa chết, rồi gả nàng ta cho một mã nô què chân, xem như thể hiện quyết tâm với ta:
“Loại tiện nhân trèo cao không được liền giở trò ly gián, nàng chớ để bị lừa. Nếu ta thực sự động tâm, cớ sao đến chạm vào cũng không buồn chạm? Chỉ là thuần phục một con tuấn mã — nó cũng chẳng khác gì con súc sinh ta nuôi mà thôi.”
“Thư Ngọc, A Chu sang năm sẽ nhập sĩ, đang ở thời khắc then chốt nhất. Ta đã chuẩn bị sẵn đường đi cho hắn, tránh được bao nhiêu khúc quanh. Nàng biết rõ mà — một cơn gió từ nơi quyền thế thổi qua, cũng đủ khiến phàm nhân bấn loạn cả đời.”
A Chu là đệ đệ ta.
Từ ba tuổi đã khai tâm học chữ, đêm chẳng dám ngủ sâu, sớm chẳng dám ngủ muộn, ôm chí tiến thân.
Bấy lâu nay, từ mẫu thân trọng bệnh, gia tộc nhà họ Thẩm suy tàn, đến cả chuyện sinh tồn cũng đầy khốn khó — tất cả đều đè lên vai hắn, nặng tựa Thái Sơn.
Người khác không biết, sao ta lại không hay nỗi khổ của A Chu?
Tạ Thừa Phong đang nhắc nhở ta — tiền đồ của đệ ta, nằm trọn trong một niệm của hắn.
Ánh trăng lạnh treo cao, như ngọn đèn cô độc, rọi sáng dưới chân — chỉ còn con đường phía trước.
Ta siết lấy chăn gấm, nuốt nước mắt vào trong, lại lùi thêm một bước.
Tạ Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm, ánh đèn dầu chập chờn trong mắt hắn, soi rõ những lời hứa sẽ “không có lần sau” từng lần một — bấp bênh mờ ảo, chẳng mấy vững vàng.
Quả nhiên, một năm sau…
Hắn lại nuôi thêm một con chim hoàng yến ngoan ngoãn, biết nghe lời.