Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THƯ NGỌC - 8

Cập nhật lúc: 2025-07-03 00:28:54
Lượt xem: 1,881

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói ra thì, nàng và vị tỷ tỷ đã c.h.ế.t trong lao kia… quả thật giống nhau đến bảy tám phần.

 

Cũng bởi mang cái gọi là “ưu việt giả tạo” trong lòng, nàng ta mới dám trắng trợn thốt ra những lời vượt quá lễ giáo như vậy.

 

Ta bèn làm đúng như nàng mong đợi, cất giọng vang dội đáp lại:

 

“Cô nương lo xa rồi. Ta nào phải mẫu thân hắn, chẳng gánh nổi cái trách nhiệm dạy dỗ ấy đâu. Trái lại là cô — lấy thân phận gì để dạy bảo thay phu nhân của hắn?”

 

“Được người ta gọi vài tiếng ‘tiểu phu nhân’ là quên mất mình vốn chỉ là một kỹ nữ mua từ thanh lâu về làm ngoại thất rồi sao?”

 

“Ngươi...!”

 

“Phải rồi, nếu Thánh thượng biết được nữ nhi của Triệu thượng thư — người chính tay ngài giáng chỉ tịch biên — nay lại kết tóc cùng thế tử Hầu phủ, cô đoán xem bệ hạ sẽ tặng cô món lễ vật gì mừng hôn sự đây?”

 

“Dạo gần đây, cô mới thành thân, mấy vị ‘hảo huynh trưởng’ của cô chắc cũng dâng lễ đầy đủ lắm nhỉ? Mà hoàng thượng đang phiền lòng vì chẳng tìm được kẻ dư đảng Triệu thị nào lọt lưới. Nếu tra từ đám công tử thế gia ấy xuống, tra từng nhà một, hẳn sẽ lôi ra được vài cái tên…”

 

Mặt Triệu Thanh Tầm trắng bệch.

 

“Thẩm Thư Ngọc! Ngươi đủ rồi đấy!”

 

Tạ Thừa Phong bước ra che chắn trước mặt tiểu cô nương, lông mày dựng ngược, ánh mắt giận dữ.

 

“Họ đều là huynh đệ thân thiết thuở nhỏ của ta, sao lại có chuyện kết đảng làm loạn triều cương?”

 

Ta cười rạng rỡ:

 

“Ta vốn chẳng phải trọng thần triều đình, cũng không là vương gia nhiếp chính. Ta đủ hay không đủ chẳng quan trọng — cái đáng lo là bọn họ có đủ không kìa.”

 

“Thư Ngọc!”

 

Từ lúc nào, Tạ phu nhân đã đứng ở cửa phủ, lạnh lùng lên tiếng.

 

“Kỹ nữ mua về từ thanh lâu, chẳng qua cũng chỉ là vật giải buồn, đừng nói đến chuyện vào cửa phủ ta. Hạng đó mà đòi làm phu nhân? Kinh thành này thiếu gì người dưỡng kỹ nữ, chẳng phải chuyện lạ lùng gì cả.”

 

Bà ta liếc xéo một cái, liền đè nén được cơn giận của Tạ Thừa Phong.

 

Sau đó, bà nghênh ngang đi qua trước mặt Triệu Thanh Tầm — kẻ mặt cắt không còn giọt m.á.u — chẳng thèm ban cho nửa ánh mắt.

 

“Thư Ngọc, bảo người dọn sạch xe ngựa. Ai biết được thứ dơ bẩn gì đã bám vào, đừng để làm ô uế cửa phủ nhà ta.”

 

Triệu Thanh Tầm bị thái độ của cả nhà họ Tạ giáng cho một đòn chí mạng, lảo đảo suýt ngã, cắn môi nén nhục, nhìn Tạ Thừa Phong bằng ánh mắt cầu xin.

 

Ta bật cười — cười sự ngây thơ ngu muội của nàng ta, cười đến lạnh lùng, đến thấu xương.

 

Ta thản nhiên đảo mắt lướt qua gương mặt Tạ Thừa Phong, rồi xoay người theo Tạ phu nhân bước vào phủ, không ngoảnh lại.

 

Tạ Thừa Phong định mở miệng khiển trách — nhưng trước mắt chỉ còn lại bóng lưng kiêu ngạo thẳng tắp.

 

Hắn đứng sững tại chỗ, không kìm được mà hít sâu một hơi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thu-ngoc-kaem/8.html.]

Từ bao giờ… Thẩm Thư Ngọc lại trở nên quyết liệt và lạnh lùng đến vậy?

 

Thậm chí… hắn lại thấy, nữ tử như thế — mới thật sự sống động, rực rỡ, không thể rời mắt.

 

14

 

Triệu Thanh Tầm níu lấy tay áo hắn, vừa khóc vừa trách:

 

“Vì sao chàng không lên tiếng thay thiếp? Chẳng phải chàng từng nói nàng ta là kẻ vô hồn, mềm như bánh bao, cam chịu như đất nặn? Sao giờ lại giảo hoạt miệng lưỡi đến thế? Nàng ta nhục mạ thiếp đến mức này, thiếp còn mặt mũi nào ở lại kinh thành nữa chứ?”

 

Một cơn gió lạnh quét qua mặt Tạ Thừa Phong, cắt vào da buốt nhói, khiến hắn chợt giật mình tỉnh mộng.

 

Trong đầu hắn toàn là gương mặt lãnh đạm của Thẩm Thư Ngọc — đôi mắt xưa nay luôn chan chứa uất ức, bi thương, đêm nay lại lạnh như mặt hồ mùa đông, dường như chẳng còn chứa bất kỳ tình cảm gì nữa.

 

Dù hắn và Triệu Thanh Tầm ân ái lộ liễu ngay trước mặt nàng, nàng cũng không hề thèm nhìn lấy một cái.

 

Hắn biết nàng đã thay đổi.

 

Mà hắn lại… thích nàng của hiện tại — rực rỡ, sắc sảo, kiêu hãnh như một người hoàn toàn khác.

 

Nhưng đồng thời… hắn cũng sợ.

 

Sợ một Thẩm Thư Ngọc như thế, thật sự sẽ buông bỏ hắn.

 

Trong lòng rối như tơ vò, hoảng hốt, luống cuống chẳng biết phải làm gì.

 

Đến khi nhớ lại chiếc xe ngựa nọ, hắn giật mình ngoảnh lại — chỉ thấy trống rỗng.

 

Hắn như thể… đã bỏ lỡ điều gì đó rồi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nhưng hắn không tin.

 

Một người như Thẩm Thư Ngọc, kẹt trong vũng bùn thế tục, bấu víu lấy hắn như cọng rơm cứu mạng — thì còn có thể làm nên trò trống gì?

 

Nhiếp chính vương ư?

 

Một kẻ có thể giật cả ngai vàng từ tay nhị biểu ca và cô mẫu hắn — làm sao lại là người tốt?

 

Làm anh hùng cứu Thẩm Thư Ngọc ư?

 

Hắn chẳng tốt đẹp gì đến thế.

 

Chỉ là A Chu từng cứu mạng hắn ta, nên hắn ta mới miễn cưỡng sai người đưa nàng một đoạn đường.

 

Ấy thế mà nàng lại biết nắm lấy thời cơ, suýt nữa khiến hắn chịu một vố nặng nề.

 

Nghĩ đến đây, Tạ Thừa Phong bất giác thở phào nhẹ nhõm.

 

Nàng vẫn đang giận dỗi, vẫn biết tính toán mưu mẹo — vậy tức là vẫn còn để tâm đến hắn.

 

Loading...