"Bệnh nặng đến ,  tra  là bệnh gì ?"
 
Ta lắc đầu: "Chuyện đó thần   rõ."
 
Hồng Trần Vô Định
"Trẫm từng gặp tỷ tỷ nàng, nàng  là  yêu thơ văn,  một năm đến mừng thọ Trưởng công chúa,  một bài thơ hoa mai khiến trẫm ấn tượng  sâu sắc."
 
Bài thơ hoa mai của tỷ tỷ,  vẫn còn nhớ rõ.
 
Tài thơ của nàng chỉ ở mức bình thường, cả bài  xuất sắc nhưng cũng  dung tục, thật khó mà khiến  khác "ấn tượng  sâu sắc".
 
Hoàng đế cúi đầu, ánh mắt đánh giá dừng   gương mặt ,  bất ngờ đổi chủ đề: 
 
"Phủ Lâm Ân Hầu  thể bồi dưỡng  khuê tú tài hoa như , cũng là nhờ Minh Đức thư viện trong phủ. Nghe  thư viện  nhân tài tụ hội, đến cả hoàng tử cũng thường lui tới đàm luận học vấn."
 
Vòng vo một hồi, cuối cùng cũng đến trọng tâm.
 
Ta rủ mắt, chăm chú cởi cúc áo cho ,  xong liền tự nhiên đáp: 
 
"Thần  chẳng  gì về thư viện, chỉ   Tam điện hạ từng đến đó, ngài  là bạn cờ của phụ , chắc đến để đánh cờ thôi."
 
Một lời dò xét thẳng thừng như ,  vốn nghĩ  sẽ run sợ, vội vàng phủi sạch quan hệ với gia tộc, nào ngờ  chẳng nhận  điều gì bất thường,  còn thẳng thắn vạch trần quan hệ riêng giữa tam hoàng tử và Lâm Ân Hầu.
 
Hắn quả thực bất ngờ, trong mắt rốt cuộc cũng hiện  tia cảm xúc khác ngoài dò xét.
 
"Lão Tam là bạn cờ của phụ  nàng?"
 
"Vâng ạ…" 
 
Ta như  ý thức  sự khác thường trong ngữ khí .
 
"Bệ Hạ, đánh cờ là thú vui tao nhã mà…"
 
Hắn  đáp, chỉ đưa tay nhẹ nâng cằm , ép  ngẩng mặt  .
 
"Con gái phủ Lâm Ân Hầu, thường ngày học những gì?"
 
Ta giật  ngẩng đầu, chạm ngay ánh  áp bức của , hoảng hốt lui  một chút, trong mắt lập tức ngấn nước.
 
"Thần  tự   nông cạn, chẳng thể sánh  với trưởng tỷ."
 
Nói xong, lệ nơi khóe mi càng lúc càng nhiều, lông mi cũng ướt sũng, run rẩy rơi xuống vài giọt lệ li ti.
 
"Khóc gì chứ." 
 
Ngữ khí  dịu  thấy rõ, ngón tay cái nhẹ nhàng lau giọt lệ vương bên khóe môi .
 
"Xin Bệ Hạ đừng ghét bỏ thần ." 
 
Ta ngẩng mặt, đôi mắt long lanh ánh lệ tha thiết  .
 
"Trẫm khi nào  là ghét bỏ nàng?"
 
Ánh mắt  rơi xuống, chạm  một cảnh xuân sắc mê , trong đôi mắt xưa nay lạnh lùng uy nghi bỗng hiện lên vài phần tình ý.
 
"Bệ Hạ…" 
 
Ta  ánh mắt nóng rực của   đến mức  tự nhiên,  ngón tay mơn trớn nhẹ nhàng khẽ run rẩy.
 
"Bao nhiêu tuổi ?"
 
"Bẩm… bẩm bệ hạ, thần  mười sáu."
 
"Mười sáu …" 
 
Thanh âm trầm thấp,  thở cũng dồn dập vài phần. 
 
"Chẳng trách  non nớt như ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thu-nu-phan-cong-iepq/chuong-16-muu-ke-ly-gian-cua-sung-phi.html.]
"Trẫm ban suối nước nóng, nàng  thích ?"
 
Nhắc đến suối,  dè dặt cúi đầu cảm tạ: 
 
"Thần   thích, tạ ơn Bệ hạ ban ân, đây là  đầu tiên thần   ngâm suối nước nóng."
 
"Ái phi thích, trẫm sẽ cùng nàng tắm."
 
Hắn cúi  ôm ngang eo ,  rời đất   hoảng hốt mà ôm lấy bờ vai .
 
Cung nhân đều lui ,  bế  từng bước bước xuống bậc thang bạch ngọc. 
 
Tóc đen tựa lụa và xiêm y mỏng manh dần dần nổi lềnh bềnh  mặt nước. 
 
Mặt hồ bắt đầu d.a.o động kịch liệt, khói hương phun  từ đèn miệng hạc dát vàng hòa cùng  nước, biến hai  ảnh chồng chéo thành bóng mờ mịt mờ giữa sương khói.
 
Lưng  tựa  thành hồ, ngọc thạch cứng lạnh ép đau sống lưng, nhưng nơi    thấy, gương mặt  hiện ý  thỏa mãn.
 
Giả vờ   trong mộng của đối phương, chính là bản năng sinh tồn từ nhỏ của .
 
Ta là đứa con gái ngoan ngoãn  điều,  bao giờ chọc giận phụ . 
 
Là thứ nữ thấp hèn sống dựa  từng  thở của đích mẫu. 
 
Là nha  để đích tỷ tùy tiện đánh mắng xả giận.
 
Lớn lên để đối phó nam nhân,  là mỹ nhân yếu đuối coi Tam hoàng tử là cứu tinh. 
 
Là thanh đao lợi hại giúp Ngũ hoàng tử mưu đồ thế lực. 
 
Là tài nữ dung nhan tuyệt sắc khổ mệnh mà thư sinh  thể kháng cự.
 
Vị Cửu ngũ chí tôn , tuy  là trưởng tử, nhưng thuở nhỏ từng  bắt cóc tại hành cung, lưu lạc dân gian. 
 
Tới khi tìm , tiên hoàng  lập con của Nguyên quý phi  Thái tử.
 
Vì giành  vị trí trữ quân,  kết giao triều thần, nhẫn nhịn bố trí, từng bước tiến  ván cờ. 
 
Hậu cung cũng chỉ là quân cờ của .
 
Cả đời  sống trong quyền mưu và toan tính, gần như  từng  thả lỏng.
 
Ta đoán, điều  thể hấp dẫn , chỉ  một phi tử tuyệt đối "sạch sẽ".
 
Gia thế, tên tuổi, quá khứ của nàng, đều   thiêu rụi  mặt , trong mắt chỉ còn   .
 
Không  thứ trung thành ngoài miệng,   thứ e sợ rụt rè, mà là   buông lỏng, để  trong lúc căng thẳng mệt mỏi  một chốn bình yên nhỏ bé để yên lòng nghỉ ngơi.
 
Chương 5: Mưu kế ly gián của sủng phi.
 
Hoàng đế  hài lòng với .
 
Tuổi trẻ, dung mạo xinh , tính tình nhu thuận dễ bảo,   gì về triều chính, điều quan trọng nhất là còn  giá trị lợi dụng.
 
Liên tiếp ba ngày,  đều  triệu hạnh.
 
Thưởng ban như nước chảy,  ngớt đưa  Chiêu Dương cung, sủng ái lớn đến mức tiền triều hậu cung đều xôn xao.
 
Hoàng hậu mừng khi   nâng đỡ, cũng ban cho  ít đồ quý.
 
Thục phi vẫn giữ  cách với , ngay cả ánh mắt giao tiếp cũng vô cùng ít ỏi.
 
Nghi quý phi tính tình kiêu ngạo, mắt  dung nổi một hạt cát, mỗi  gặp  đều mỉa mai vài câu.
 
Nàng hẳn cũng  bên  nhiều tai mắt, dù  gọi   hỏi chuyện cũng chỉ dừng ở bề ngoài,  lộ  điều gì sâu xa.
 
Ta hiểu, nàng  đang  thăm dò xem Hầu phủ  sinh lòng khác lạ  .
 
Mỗi   thăm dò, chỉ cần nàng    rõ ,  liền giả bộ  hiểu; nếu nàng  hé chút ý,  liền rụt rè tỏ vẻ bản  chẳng   gì.