Ta  đôi mắt khó xử của Lâm Tử ca, vội vàng xua tay: "Muội hiểu, ca,  hiểu."
 
Lâm Tử ca  , mặt  lập tức xị xuống, Xuân nương  nhịn  bật : "Con gái nhà   ai   mua cao xoa mặt ở cửa hàng tạp hóa của nam nhân chứ. Con  nhan sắc thế , tự nghĩ cách bày sạp bán hàng ."
 
Ta  Xuân nương, vẻ mặt cảm kích: "Xuân nương... bà, bà thật là một lời thức tỉnh  trong mộng."
 
Xuân nương  khỏi rùng  một cái,  lẽ là do ánh mắt  quá thẳng thắn, bà khẽ : "Sao  cứ cảm thấy con đang  ý đồ gì với nhà  ..."
 
Ngày hôm . Ta đến trấn Thanh Hà, dựng một cái sạp nhỏ, định giá một hộp cao ngọc trai là một trăm tám mươi văn tiền.
 
"Đi ngang qua, đừng bỏ lỡ, cao ngọc trai, bôi lên mặt, hơn một tháng sẽ  làn da tươi tắn."
 
Một phụ nhân dừng   sạp của , cầm hộp cao lên ngửi: "Cô nương, thật sự thần kỳ như  ?"
 
"Đương nhiên ,  dưỡng ẩm    da, bên trong  bột ngọc trai  mới hái đó. Nếu  tin, lát nữa bà xem."
 
Ta  dậy vẫy tay, một thiếu niên tuấn tú  đến sạp,  vén tay áo  lên,  với nữ nhân : "Bà xem ,  đây đây là một vết sẹo dài cả thước. Bây giờ ở đây chỉ còn một vệt mờ nhạt, một thời gian nữa sẽ biến mất thôi."
 
Rồi  sang hỏi  trai: "Giang Châu, ngươi   đúng ?"
 
Hắn gật đầu: "."
 
Có Giang Châu ở bên cạnh,  đầy một khắc, chúng     nhiều cô nương vây quanh.
 
Hôm đó, cao ngọc trai bán hết sạch, quả đúng như  dự đoán, phản hồi  .
 
Sau đó  tích lũy   nhiều khách quen, một ngày bán  nhiều hơn một ngày, nụ   môi  ngừng nở, chỉ là thường  ngủ ngon giấc,   góc tường  Giang Châu  sách ru ngủ.
 
Một ngày, gà nhà  đẻ  nhiều trứng, trong lòng  vui vẻ, cứ  đếm trứng ngoài sân.
 
Sau khi xếp trứng cẩn thận  giỏ,    xuống góc tường.
 
Ngước mắt lên ,  đúng lúc chạm  ánh mắt của Giang Châu,     lén  bao lâu ,   phát hiện,  vội vàng đóng cửa sổ ,  thấy vành tai  đỏ ửng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thu-sinh-sat-vach/7.html.]
Không lâu , bên trong truyền  tiếng  sách.
 
"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri."
 
Âm cuối   run rẩy.
 
Trước đây Giang Châu   cái gì tử, cái gì tử,  hôm nay  bắt đầu  về núi, về cây . Ta quyết định   sẽ hỏi  xem đó là ý gì.
 
Sau khi bày sạp, ngọc trai trong nhà đều dùng hết, một   dần dần  xoay xở kịp.
 
Ta chuẩn  lấy  tiền tiết kiệm  mở một cửa hàng, vì   tìm đến Xuân nương, Lâm Hương và Lâm Lung, hỏi họ  nguyện ý đến cửa hàng  việc .
 
Xuân nương vui mừng khôn xiết,  khẽ  một câu: "Ta    ?"
 
"Đương nhiên là !"
 
Lâm Lung thần bí kéo  sang một bên, cho  xem một thứ, đó là một ống dài  bằng thiếc, bên trong rỗng.
 
"Đây là đồ vật nhỏ  , dùng một đầu chụp lên miệng mũi, một đầu đặt  mặt nước, là  thể thở  nước, đến lúc đó hái ngọc trai sẽ nhanh hơn. Nhà  đời đời  nghề hái ngọc trai, nghề tổ tiên  thể bỏ, nên  đến cửa hàng , nhưng   ngọc trai nhà  đều cung cấp cho , thế nào?"
 
Ta vui mừng ôm chặt Lâm Lung: "Lâm Lung,   bảo tỷ   mà!  tuyệt đối  giống những thương nhân  xa  mà còn ép giá mỗi ngày, đợi  kiếm  tiền ,  còn chia phần cho các tỷ!"
 
Lâm Hương  bên cạnh kéo tay  ngập ngừng : "Thanh Thanh, để  tính sổ sách cho  nhé,  thật sự  thích tính toán tiền bạc."
 
Cửa hàng tuy  định xong, nhưng  vỗ đùi quyết định: "Được! Đây là tỷ  tìm  hướng  cho  ,   đều là cửa hàng lớn cả, ai mà chẳng cần  tính sổ."
 
Cửa hàng của  mở ở ngõ chín phía đông trấn Thanh Hà, bên cạnh là một tửu lâu, đối diện là một thư phường.
 
Cửa hàng  lớn,  một gác xép nhỏ và một cái sân. Bình thường  ở  gác xép nhỏ phía  cửa hàng, điều duy nhất   là  còn   tiếng  sách  nữa.
 
Việc buôn bán ngày càng phát đạt, một năm qua,   tiết kiệm   một trăm hai mươi lượng bạc.
 
Sau ,   Giang Châu  thi đỗ cử nhân,  ít hương  địa phương đến chúc mừng, tặng chút quà, Xuân nương liền mua một căn nhà ở ngõ Tú Hoa trong trấn.
 
Một ngày, bà kéo  đến  chơi ở nhà mới của bà.