7.
 
[Con trai , váy  gửi con nhận  ? Con mặc   chụp cho  cái ảnh nhé, dạo     cảm hứng gì cả, cứ chụp theo bức ảnh  ,  nhất là  một video ngắn.]
 
Sau khi  Kỳ Dương "dạy dỗ" một trận  trò,  lập tức nhắn tin cho  nhưng chẳng những   việc gì, mà còn  giao thêm nhiệm vụ.
 
  bức ảnh  gửi, một  đàn ông cao lớn, vạm vỡ,  trai   ghế, một cô gái mặc váy đen, cúi  ghé sát  đàn ông, một tay vén tóc để lộ gương mặt nghiêng xinh . Khoảng cách giữa hai   gần, gần đến mức tưởng như sắp chạm môi.
 
Đầy vẻ mờ ám và kích thích, thế mà bắt  mặc đồ con gái  chụp ảnh  với Kỳ Dương ư? Thà bắt  c.h.ế.t còn hơn.
 
Còn  kịp trả lời tin nhắn, bà  hiểu rõ  như lòng bàn tay  nhắn tin tới.
 
[Nếu con trai    lời, thì mấy món đồ sưu tập quý giá gì đó, khỏi giữ nữa nhé. Cười, , .]
 
Trong ảnh, là đủ loại mô hình và figure mà  sưu tập từ nhỏ đến lớn, cùng với chiếc kéo  tay .
 
Uy hiếp! Đây rõ ràng là uy hiếp!
 
 đội tóc giả,  đó  chiếc váy, nhăn nhó, vật vã mất hai phút,  cuối cùng cũng mặc .
 
Tất cả cũng chỉ vì mấy món đồ yêu quý của .
 
Chất vải của váy  mịn, áp  da thịt trần  thấy  lành lạnh, loạng choạng mãi mới xỏ  đôi giày cao gót năm phân.
 
Vừa mới bước  phòng khách, Kỳ Dương đang uống cà phê thì "phụt" một tiếng, phun hết cả cà phê trong miệng ,   với vẻ mặt  thể tin nổi.
 
"Nhìn cái gì mà , mau  đây đỡ ông."
 
Kỳ Dương đờ đẫn  về phía , đỡ lấy cánh tay  nhưng   vài bước thì bất chợt mặt   đỏ bừng,  kéo dây áo  vai  lên một cách máy móc.
 
"Cậu  gì ?"
 
 ngơ ngác  Kỳ Dương, thì thấy   hắng giọng một tiếng,  mặt    ,  vẻ  ngượng ngùng : "Thấy ."
 
"Màu hồng."
 
Vãi!  giật phắt tay về, khoanh tay  ngực, cảnh giác   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thu-thach-hon-nguoi-anh-em-chi-cot-mot-cai/chuong-7.html.]
 
 nghiến răng nghiến lợi dựng điện thoại lên,  đó ấn Kỳ Dương, lúc  còn đang ngơ ngác  xuống chiếc ghế gaming  mới  giao đến,  bắt chước tạo dáng theo tư thế trong ảnh.
 
 từ từ cúi đầu về phía Kỳ Dương, vẻ mặt   dần chuyển từ dấu chấm hỏi sang dấu chấm than. Sau đó với ánh mắt sâu thẳm và vành tai ửng đỏ,   rướn  về phía .
 
Đôi môi mềm mại chạm  môi , khiến  giật  lùi  một bước lớn, vẻ mặt kinh hãi.
 
"Cậu  cái quái gì ?"
 
Lúc , khóe môi Kỳ Dương vẫn còn dính nước,   nhíu mày  : " còn  hỏi   cái quái gì ?"
 
"Mẹ     cảm hứng, bắt  mặc váy chụp ảnh với , còn lấy mô hình của   uy hiếp,  tự dưng nhào tới  gì! Dì  nhắn tin cho  ?"
 
Mẹ  là họa sĩ vẽ doujinshi,  Kỳ Dương là nhà văn  tiểu thuyết. Hồi nhỏ, mấy chuyện đột nhiên bắt chúng  chụp ảnh kiểu  xảy  như cơm bữa, bởi  nên  theo phản xạ cho rằng  Kỳ Dương  thông đồng với Kỳ Dương .
 
 quá sai, thật  thể tin nổi,  ôm miệng  Kỳ Dương.
 
Thằng bạn  chắc là  thể chơi cùng  nữa !
 
Kỳ Dương nghiến răng, ôm trán: "Lần   chụp thì  một tiếng  ?  còn tưởng ..."
 
 cái gì?
 
"Cậu...  kiếp, đừng   là  tưởng ông đây quyến rũ... quyến rũ  đấy nhé!"
 
"Cậu...  lẽ nào  thích đàn ông?"
 
Ánh mắt Kỳ Dương lướt từ khuôn n.g.ự.c "màn hình phẳng" của , xuống đôi chân dài và đôi giày cao gót  chiếc váy ngắn,  cuối cùng dừng   khuôn mặt , bất chợt, mặt   đỏ bừng.
 
"Đáng yêu quá."
 
Từ nhỏ, nếu   việc nhờ Kỳ Dương, chỉ cần là qua điện thoại  máy tính, Kỳ Dương sẽ lạnh lùng vô tình nhưng hễ gặp mặt trực tiếp,   sẽ  chê bai  giúp .
 
Nghĩ đến hình ảnh cô gái tóc dài,  lúm đồng tiền đáng yêu mà    thấy trong gương,  nuốt nước bọt, như thể khám phá  một chân trời mới!
 
Hóa  Kỳ Dương  thể cưỡng   khuôn mặt của !