Thứ Thê [Cổ trang mê tình] - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-09-14 12:53:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm Triệu Tấn sắp xếp thỏa việc ở Thanh Khê, giữa trưa kịp cùng Nhu Nhi dùng bữa, liền vội vã chạy đến Chiết Châu.
Hắn cần sắp xếp một việc.
Từ khi rời , Nhu Nhi liền đóng cửa ngoài, cũng dễ dàng gặp ai.
Nàng thể , chính là gây thêm phiền phức cho Triệu Tấn, để lo lắng.
Trong kịch văn thường , bạn quân như bạn hổ, nàng những việc Triệu Tấn khó khăn và cũng nguy hiểm. Nàng thể kéo chân thêm nữa, khiến vì nàng mà hao tâm tổn trí.
Tết Nguyên tiêu mười lăm tháng Giêng nhà nhà đoàn viên, nhưng Tết Nguyên tiêu đầu tiên khi kết hôn, vì Triệu Tấn ở nhà, khí vẻ vô cùng vắng vẻ.
Gia đình Trần Hưng tự nhiên cũng đến bạn, sàn ấm áp trải một tấm thảm lông dày, An An và Tráng Tráng đó, tiểu cô nương ôm một cái hộp, mở , bên trong là những món đồ chơi nhỏ mà Triệu Tấn thường ngày tặng cho nàng. An An như dâng bảo vật, từng thứ từng thứ một lấy cho Tráng Tráng xem.
Từ An An thất lạc một , các nhũ mẫu ma ma đều đặc biệt chú tâm đến đứa trẻ, dù , Kim Phượng cũng dám lơ là, thỉnh thoảng đến xem một chút.
Lúc Triệu Tấn đang ở mỏ khoáng Bắc Sơn.
Duệ Vương đặt một xưởng ngầm ở đây chuyên rèn đúc hỏa khí. Hai năm từng phái võ tướng Tề Khiêm đến đây tuần tra, đích đến, Triệu Tấn đoán, thể là trưng dụng trong thời gian gần đây.
Thánh thượng tuổi già, thể còn như xưa, Thái tử tư chất tầm thường, chư vương ngoài mặt thần phục, kỳ thực mỗi một suy tính. Duệ Vương lật đổ Trấn Viễn Hầu, nuốt chửng thế lực cũ của Trấn Viễn Hầu, minh oan cho Lô Kiếm Phong, giành hảo cảm của một nhóm văn thần, nếu ý đoạt đích, kỳ thực thắng lợi lớn. Triệu Tấn tuy ở xa Giang Bắc, nhưng là phụ dung của Duệ Vương, cũng thể ngoài cuộc.
Một đoàn xuống ngựa ngoài mỏ khoáng, Triệu Tấn và Tề Khiêm một trái một hộ tống Duệ Vương xuống xưởng ngầm.
Trong xe ngựa còn một , chính là Thanh Nghi Quận chúa, nàng trăm phần vô vị vịn lấy cửa sổ xe, đợi mãi Triệu Tấn và những khác thấy đến, liền kiên nhẫn vén rèm hỏi: “Bọn họ quanh quẩn trong đó đến khi nào?”
Bên cạnh xe một nam tử trẻ tuổi đang chờ, mỉm ôn hòa : “Ước chừng còn mất một lúc nữa, bên địa vực rộng lớn, dài đến mấy dặm.”
Thanh Nghi liếc một cái, vuốt vuốt mái tóc gió thổi rối bên thái dương, hỏi: “Sao công tử theo? Lục công tử?”
Nam tử sững sờ, “Quận chúa ?” Lục Thần ở ngoài tránh nạn, sống trong Triệu trạch ở kinh thành gần một năm, tết mới lặng lẽ trở về Chiết Châu đoàn tụ với gia đình. Lần tiếp đãi đoàn của Duệ Vương, để gây chú ý, quan phủ tiện mặt, gia đình đặc biệt phái Lục Thần đến giúp đỡ Triệu Tấn.
Thanh Nghi mỉm : “Lục công tử một tài hoa, gặp khó quên, chứ?”
Hai từng gặp mặt một , là ở buổi tiệc rượu khi Triệu Tấn rời kinh. Thân phận Lục Thần thấp kém, ở cuối bàn, những công hầu quý tộc ở kinh thành vốn dĩ mắt cao hơn đầu, ứng phó với Triệu Tấn cũng chỉ nể mặt Duệ Vương, ai chú ý đến một bạch công tử phẩm giai chứ?
Lục Thần trong lòng khẽ động, chậm rãi đến xe, “Quận chúa mệt mỏi ? Hay là tiểu nhân đưa quận chúa về thành , ở Chiết Châu chỗ nào cảnh món ngon, tiểu nhân đều quen thuộc nhất, quận chúa từ xa đến, thể thưởng quang, cho tiểu nhân chút cơ hội tận tình chủ nhà.”
Thanh Nghi nghiêng mắt , đến nỗi trâm cài tóc khẽ lay động, nàng đưa ngón tay vuốt nhẹ chuỗi ngọc bội vạt áo , “Cảnh món ngon, tuấn kiệt Chiết Châu nào yêu thích ? Ta , Lục công tử và Văn Tảo là bạn bè nhiều năm ?”
Cổ họng Lục Thần nghẹn , bàn tay Thanh Nghi mềm mại xương, trắng đến chói mắt như phát sáng, một đoạn cổ tay trắng nõn từ ống tay áo lộ , đeo chiếc vòng phỉ thúy nặng trĩu, khẽ chạm vạt áo nhanh chóng rút về, khiến tim đập như trống nhưng dám nghĩ nhiều, chỉ đành cắn răng : “Vâng, đúng .”
Thanh Nghi ngón tay cuộn lấy tua rèm, : “Nghe Văn Tảo tục huyền, cho tiểu lên chính thất. Điều giống với những gì sẽ , nữ nhân đó sinh ?”
Lục Thần nghĩ đến gương mặt Nhu Nhi, : “Cũng . Xinh thì xinh , nhưng tuyệt đối thể gọi là tuyệt sắc giai nhân. Phần lớn là tính tình hợp với Triệu đại ca, hơn nữa —” Hắn , “Chiết Châu lời đồn, Triệu đại ca khó con cái, phi là bát tự như nữ nhân , mới thể sinh con đẻ cái cho . Triệu đại ca mong mỏi con cái, phần lớn vì mà cân nhắc.”
Thanh Nghi “ồ” một tiếng, “Thì là .”
Lục Thần thấy nàng ủ rũ, nghĩ nàng vất vả đường xa, chắc chắn chịu ít khổ sở, đang định vài lời dịu dàng an ủi thì thấy tiếng chuyện từ phía đối diện.
Mèo Dịch Truyện
Triệu Tấn đang dìu Duệ Vương, về phía . Thanh Nghi bước xuống xe, đón lấy. Duệ Vương mỉm với nàng, “Thanh Nghi buồn chán lắm ? Tối nay để Văn Tảo đưa nàng dạo đó đây, an ủi sự vất vả của nàng đường . Văn Tảo , giao Thanh Nghi cho ngươi, cẩn thận chăm sóc kỹ lưỡng, tuyệt đối đừng để xảy sai sót nào.”
Triệu Tấn gật đầu đáp .
Đêm rằm, phố phường đông đúc qua . Nam nữ thanh niên đều thể lên đường, ngắm đèn xem cảnh.
Duệ Vương đẩy Thanh Nghi Quận chúa cho Triệu Tấn, cốt để tiêu tốn thời gian của , còn thì dẫn âm thầm thăm dò quan , hoặc một vài thế lực mà ngay cả Triệu Tấn cũng rõ. Rõ ràng đối phương vài chuyện . Hắn cũng rõ, vụ án Trấn Viễn Hầu kết thúc, bước cờ của vô hiệu, còn tác dụng gì nữa.
Duệ Vương quý trọng danh tiếng, tự nhiên tiện "cưỡi lừa qua sông đá lừa", giờ đây khí giữa hai chút ngượng nghịu, trở về như xưa là điều thể.
Thanh Nghi trong bộ trang phục của nữ tử dân gian, đuổi kịp, khoác tay Triệu Tấn, “Chàng chậm thôi, nhanh như , sợ quấn lấy ?”
Triệu Tấn nhướng mày , “Sao thế? Phía một tòa hí lâu, khá náo nhiệt, tiểu đán vóc dáng và giọng hát đều tệ, quận chúa nếu hứng thú, cứ việc một lát.”
Thanh Nghi : “Được thôi, Triệu đại quan nhân , thì tự nhiên là cực .”
Hai bước lên nhã gian hí lâu, Thanh Nghi phất tay lui xuống, tự rót một chén rượu đưa cho Triệu Tấn, “Hôm nay vốn là ngày đoàn viên, xem hai chúng , một là quả phụ, một là kẻ hữu gia vô quy, cũng coi như đồng bệnh tương liên, nào, cạn chén .”
Triệu Tấn nhịn : “Đồng bệnh tương liên? Quận chúa đừng trù ẻo , Triệu mỗ mới tân hôn, chữ hỷ dán cửa nhà còn gỡ xuống .”
Thanh Nghi chống cằm tựa má, đôi mắt long lanh chứa đầy vẻ quyến rũ, “Văn Tảo, cứ nghĩ ít nhất sẽ cưới một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, còn hiện tại, chỉ vì nàng thể sinh con ? Nàng bằng ? Thuở xưa nào yêu thích ngắm , lòng một nữ nhân xuất thôn dã chứ?”
Triệu Tấn đầu , liếc Thanh Nghi, “Người là bậc nào, nào dám ngắm ? Người xem xem, tiểu đán pháp tệ nhỉ? Lát nữa gọi lên đây, tẩy trang cho quận chúa xem thử, nếu ý, tối mai truyền đến hành viện, chỉ hát riêng cho thưởng thức.”
Thanh Nghi thấy sang chuyện khác, ý với . Nếu ý, nào cần nàng đặc biệt theo đến Chiết Châu?
Mấy năm khi còn ở Lục Bộ quán chính, nàng từng thử lôi kéo , lúc đó nàng còn gả cho chồng , là mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, nàng mối quan hệ với các hoàng tử, ít đại thần cửa nàng cầu nàng tiến cử. Nàng đánh cược với khác, xem khi nào tài tuấn mới nổi đến bái môn nàng, ngờ thua .
Giờ đây nàng còn trẻ nữa, vọng tưởng chế phục kẻ lăn lộn trong đống âm mưu cả trăm vòng như , dễ dàng đến ? Ai cũng tham hoa háo sắc, nhưng điều yêu thích nào sắc của nàng, điều tham lam nào đóa hoa của nàng.
Cổ họng Thanh Nghi đắng chát, những chuyện, lòng đến mấy, cũng , đây chính là mệnh của nàng.
Nàng nhấc cổ tay lên, ghé sát khoác lấy cánh tay , thể cũng mềm mại như xương dán sát , tay nâng chén rượu lên, như thể say, giọng cũng tràn đầy ý say, “Văn Tảo, chén rượu hôm nay thế nào cũng uống, coi như chúc mừng ... chúc mừng cưới thêm một thê tử, thêm một đứa con.”
Triệu Tấn nhướng mày , “Được thôi, đa tạ quận chúa.”
Hắn cầm chén gật đầu, khẽ nhấp một ngụm. Hương rượu nồng nàn, phàm phẩm. Với nhiều năm chìm đắm trong tửu sắc, chỉ cần nếm một ngụm bên trong pha trộn thứ gì. mở miệng , ngẩng cằm uống cạn chén rượu.
Thanh Nghi thấy chút do dự mà uống cạn một chén, trong lòng thể hết tư vị.
Những năm cùng nàng hư tình giả ý, lợi dụng nhiều, thật lòng ít. Cả hai đều lập trường của đối phương, cũng hiểu rõ đều bất do kỷ. Hắn sẽ hận nàng chứ?
Thanh Nghi cũng uống một chén, nàng vô lực tựa , ôm lấy cổ : “Văn Tảo, nếu đời ai là tổn thương nhất, thì nhất định là . Thiếp gặp qua nhiều nam nhân như , đối xử với nhất…”
Triệu Tấn khổ: “Không đáng kể.” Tương hỗ lợi dụng, ở chỗ nào?
Thanh Nghi : “Chàng ôm , một cái thôi, qua đêm nay, cơ hội chúng chuyện tử tế thế , e rằng cũng còn nhiều…”
Triệu Tấn nắm chặt cổ tay nàng, Thanh Nghi ngẩng mặt lên đau thương , từ từ đẩy . “Vở kịch diễn xong, chúng nên thôi, quận chúa.”
Hắn dậy. Thanh Nghi ngã ghế. Mất sự tựa ấm áp, nàng cảm thấy khắp lạnh lẽo. Như rơi hầm băng . Những năm , cái lạnh đó luôn cùng nàng. Nàng một bạn đồng hành, cần một chống chọi với cái lạnh thấu xương nữa…
Ra khỏi hí lâu, gió lạnh ùa mặt.
Triệu Tấn chờ xe, đợi Thanh Nghi lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thu-the-co-trang-me-tinh/chuong-107.html.]
Nàng chậm, hầu khoác chiếc áo choàng lông to lên vai nàng. Nàng hình đầy đặn, xinh rực rỡ, mang theo vài phần say, loạng choạng bước xuống cầu thang, những đường ngang qua phía hí lâu khỏi về phía nàng.
Triệu Tấn cũng đang nàng. Ánh mắt , khác mấy so với ánh mắt nàng khi nàng chặn ngựa đường phố kinh thành nhiều năm .
Nàng khẽ cong môi , đưa tay , đỡ nàng lên xe. Nàng nắm lấy tay , kéo cùng chui xe.
Hô hấp chút gấp gáp.
Nàng cũng .
Triệu Tấn giữ lấy cằm nàng, ghé sát , hỏi nhỏ: “Quận chúa gì? Hay nên hỏi, Vương gia gì?”
Ánh mắt Thanh Nghi trở nên mơ hồ, nàng đưa tay vuốt ve mặt , “Muốn , điều , chỉ , Vương gia cũng …”
Triệu Tấn khẽ, “Thật ? Không tiếc dùng thuốc cho , gán cho cái tiếng dâm ô quận chúa, chỉ vì khuất phục? Không chứ? Triệu mỗ một kẻ phận thường dân, ngoài tiền chẳng gì. Ta còn giá trị lợi dụng gì, đáng để các tốn công tốn sức như , đáng để quận chúa hy sinh lớn đến thế, ngay cả bản cũng chịu thiệt?”
“Chàng , tại vẫn còn uống chén rượu đó.” Thanh Nghi ngẩng mặt lên, chất vấn , “Chàng cái gì cũng , tại vẫn đồng ý tối nay cùng đón đêm rằm? Cùng xem kịch ngắm đèn hoa? Tại rời ?”
Nàng thêm nữa, một mặt rơi lệ, một mặt chống cự từng đợt nóng cuồn cuộn dâng lên càng lúc càng mạnh.
Triệu Tấn mồ hôi đầm đìa, nhắm mắt tựa vách xe, lạnh : “Người d.a.o thớt, thịt cá. Với những hoàng quốc thích như các , lý lẽ ích , từ chối ích ? Đêm nay dẫu đến, cái tiếng , các tự khắc cũng cách gán cho . Chỉ là điều ích gì cho ? Người là quận chúa, là cháu gái ruột của Tiên Hoàng Hậu, hà cớ gì tự sa vũng bùn , chỉ cần mắc lớn, cả đời vinh hoa phú quý hưởng thụ hết, bao nhiêu mỹ nam mà chẳng ? Ủy cho Triệu mỗ một kẻ phận thường dân, quận chúa đáng giá ?”
Tự nhiên là đáng giá.
nàng nào lựa chọn nào khác.
Từ thuở ấu thơ, trong lòng nàng khắc sâu một hình bóng.
Hắn đông, nàng tuyệt sẽ tây.
Những gì , nàng dù lên trời xuống đất, cũng nhất định hai tay dâng tặng cho .
Thanh Nghi lau giọt lệ nơi khóe mắt, đầu ngón tay lướt sống mũi, cằm Triệu Tấn. “Tự nhiên là đáng giá, Văn Tảo tuấn tú phóng khoáng như , khát khao từ lâu, hận năm đó ở kinh thành gặp một , từng ôm lòng, giờ thì , đang ở ngay đây… Nhẫn nhịn vất vả lắm ? Thật đáng thương, xem toát bao nhiêu mồ hôi.”
Triệu Tấn nhắm mắt nàng, lắc đầu : “Người đúng là, còn ngốc hơn cả .”
Thanh Nghi cởi dây buộc, thở dài : “Cả đời của , e rằng chỉ thể ngốc như thôi…”
“Đủ .” Hắn nhấc cổ tay lau mồ hôi trán, tay giơ lên, đẩy nàng sang một bên, “Không cần quận chúa hy sinh đến mức , Triệu mỗ vô phúc hưởng thụ.”
Hắn vén rèm, gọi xe ngựa dừng .
Thanh Nghi hề vội vã, nàng co góc xe, giọng dịu xuống: “Văn Tảo, đấy, chuyện tối nay, bất kể , kết quả đều như …”
Nàng khó nhọc : “Hắn phục tùng vô điều kiện, trong tay còn nhiều quân cờ như , bảo yên tâm?”
Triệu Tấn gì, vén rèm xe nhảy xuống, dặn dò tùy tùng: “Đưa quận chúa về.”
Hắn mặt biểu cảm, hề lộ vẻ đang chịu đựng dược lực hành hạ. Hắn lạnh lùng một giữa phố. Đám đông chen chúc nhấn chìm , Thanh Nghi thò đầu cửa xe, còn trông thấy bóng dáng nữa.
Thật ngốc, thật ngốc.
Cứ quật cường chịu mềm yếu như , chẳng lẽ mất mạng, mới hoàng quyền đáng sợ đến mức nào? Mới cái mạng sớm còn thuộc về ? Công thành thoái, nào dễ dàng như ?
Triệu Tấn lảo đảo bước con hẻm nhỏ.
Hắn ngẩng đầu vầng trăng trời, một đêm như thế , nếu thể ở nhà, ôm An An, uống nóng, chuyện phiếm cả đêm thì mấy.
Từng những hoài bão, giờ đây đều dần dần những ngày tháng an nhàn mà mài mòn sạch sẽ.
Hắn vịn tường, một đêm lạnh giá như , nhưng khắp nóng ran mồ hôi. Từng giọt mồ hôi chảy dọc từ trán xuống. Chiếc áo bông kẹp và áo choàng lông của đều ướt đẫm mồ hôi.
Nhu Nhi tối nay ngủ muộn. Những ngày Triệu Tấn ở đây, nàng luôn cảm thấy bất an, ngủ yên giấc.
Đành lấy kim chỉ một lát.
Ngoài cửa sổ gió rít gào, thổi cửa sổ phát tiếng động trầm đục.
Mắt Nhu Nhi mỏi, Kim Phượng thúc hai , nàng mới đặt thêu thùa trong tay xuống, buông màn trướng chuẩn ngủ. Vừa tắt đèn. Một luồng gió lạnh buốt chợt thổi .
Nhu Nhi trong lòng khẽ động, vén màn trướng xỏ giày xuống đất, đến bên cửa sổ .
Trống rỗng. Không ai. Cửa sổ đóng chặt.
Nàng phần lớn là quá nhớ .
Ngốc nghếch cho rằng là trở về. — Hắn trở về thì hà cớ gì lén lút như ?
Sương bạc phủ khắp mặt đất, khung cửa sổ hoa văn, Triệu Tấn tựa tường trượt xuống.
Cái lạnh thể khiến tỉnh táo.
Người khao khát đang ở trong căn phòng cửa sổ. nàng đang mang thai, thể gì .
Hắn thể tổn thương nàng, tổn thương con của bọn họ.
Đông một lúc, chịu đựng một lúc, cuối cùng cũng bình tâm .
Vậy thì hà cớ gì khiến nàng lo lắng.
Hắn lặng lẽ đến, lặng lẽ .
Chiết Châu nào nữ nhân, Minh Nguyệt Lâu bao giai nhân, tùy tiện chọn một hai , liên quan gì chứ?
Hắn nào trinh tiết liệt nữ, còn vì ai mà giữ ?
Thế nhưng kỳ lạ là, khi nãy dược lực khống chế, khao khát mãnh liệt nhất, mắt trong lòng, chỉ duy nhất một bóng hình đó.
Có lẽ phát điên .
Điên mới nông nỗi .
Dù thích đến mấy, cũng chắc mê thành bộ dạng .
Hắn lẽ thật sự điên .