Thứ Thê [Cổ trang mê tình] - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-09-14 12:23:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tứ di nương do dự, nếu khai Nhị di nương, vạn nhất Triệu Tấn tra hỏi, ý đồ thật sự của khi tặng quà, chẳng sẽ chẳng lợi ích gì, còn trắng tay mất những thứ quý giá đó ?

nếu rõ, Triệu Tấn chắc chắn sẽ cho rằng nàng cố ý theo dõi tiểu viện, dụng tâm khác.

Nhất thời Tứ di nương chút kinh hãi, bắt đầu nghi ngờ bước cờ của liệu sai .

“Gia, là tình cờ , nhất thời vui mừng, cũng xác minh, lập tức liền sai chuẩn lễ vật đưa qua, thật lòng mừng cho gia, tận tâm ý, tuyệt nhiên ý gì khác.” Nàng mặt đầy ủy khuất, mắt đỏ hoe nắm chặt ống tay áo Triệu Tấn, “Gia, lẽ nào Lưu Tiên quan tâm ngài, cũng là sai ? Lưu Tiên chính là , thể để ý đến chuyện của ngài mà.”

Nói xong, nàng thậm chí còn rơi hai giọt lệ, gò má mịn màng cẩn thận áp vai Triệu Tấn, một tay nắm ống tay áo , tay khẽ vuốt vạt áo .

Triệu Tấn nắm lấy bàn tay đang vuốt vạt áo , khó nhận khẽ cau mày, “Ngươi cái thai của Trần Nhu ý nghĩa gì đối với gia, ngươi nhất nên tránh xa nàng một chút, nếu để gia phát giác một chút ý định ngươi tổn thương cốt nhục trong bụng nàng , chút tình nghĩa cuối cùng giữa chúng , cũng sẽ chấm dứt.”

Hắn đẩy nàng , dậy liền ngoài.

Tứ di nương nhào , mặt đầy kinh ngạc và phẫn nộ, nàng dậy đuổi theo, la lớn: “Gia, ngài hôm nay đến đây, để , mà là sợ đối phó với tiện nhân ở Nguyệt Nha Hồ Đồng, đặc biệt đến để răn đe ?”

Triệu Tấn qua gian giữa đến chính đường, ma ma bưng chiếc áo choàng lông chồn cởi xuống cẩn thận khoác lên vai .

Hắn nghiêng mặt sang, bình luận gì, thắt chặt dây áo choàng, chút do dự bước qua ngưỡng cửa.

Mành cửa buông xuống, luồng khí lạnh lọt trộn lẫn với ấm ngột ngạt trong phòng, hóa thành một làn sương mù mờ ảo.

Tứ di nương run rẩy bờ vai, tức giận đá tấm rèm bông. Ma ma từ phía ôm lấy nàng khuyên nhủ, “Di nương, thể năng lung tung chọc giận quan nhân nữa, những lời dạy dỗ và oan ức mà chịu còn đủ ?”

Tứ di nương lóc một hồi, hết sạch sức lực, nước mắt chảy dài ngã xuống đất, “Hắn đổi , còn là nam nhân cứu Gia Lăng Hồ năm xưa nữa. Ta vì mà chịu nhiều oan ức như , chẳng thèm lấy một , vì một tiện nhân đáng mặt, đối xử với như thế. Cứ chờ xem, ai mới là đến cuối cùng còn !”

Ma ma lo lắng ôm lấy nàng , “Di nương, tuyệt đối thể nảy sinh ý nghĩ sai lầm, chuyện thể cứu vãn . Gia bao nhiêu năm qua con cái, mong một đứa trẻ đời, đó là lẽ thường tình của con . Người đó vẻ , bất kể gia đón nhận , chung quy thì Trần cô nương cũng nên điều. Lần nô tỳ mang đồ qua, cô nương cẩn thận, sợ thể đáp lễ sẽ chê . Người xem, nếu nàng thật sự gia sủng ái đến , thì ngay cả danh phận cũng , ngay cả vài tấm da lông, vài hộp thuốc bổ cũng trả ? Gia những năm qua bên ngoài quả thực chút đa tình, nhưng rốt cuộc những bên ngoài đó cũng ai thể bước cửa Triệu gia. Con nha đầu nhà quê đó cho dù thật sự sinh một tiểu tử, cuối cùng cũng chỉ là một di nương, đưa phủ , con cũng sinh , còn gì mới mẻ nữa ? Sau đều như là giữ phòng mà sống qua ngày, thời gian dài , chẳng lẽ thể mang thai ? Hà cớ gì tranh giành cái lợi nhỏ nhất thời chứ? Gia sớm muộn gì cũng hảo ý của di nương mà.”

Tứ di nương nào lọt tai lời khuyên, nàng hạ thấp như , bỏ mặt mũi lấy lòng một nữ nhân nhà quê, ai ngờ Triệu Tấn chẳng những nhớ chút ơn nghĩa nào của nàng , còn mang bộ dạng đến hỏi tội. Nàng xưa nay tâm khí cao ngút, cho , trong lòng vẫn luôn oán hận. Nếu Lư thị quả thực một gia đình quyền thế, lẽ cái phận nàng cũng chấp nhận, nhưng rõ ràng Lư thị bằng nàng , Lư Thanh Dương là một kẻ ham cờ bạc, chẳng những giúp ích gì cho Triệu gia, còn liên tục gây cản trở, nàng mặt đều , rốt cuộc dựa chịu những tủi nhục ?

Triệu Tấn khỏi cửa.

Hương mực trong thư phòng khiến đau đầu.

Tuyết vụn bay lất phất khắp trời, từng đợt từng đợt tạt mặt .

Những chiếc lá bên tường kịp tàn sương lạnh đọng vẫn còn chút xanh. Đôi ủng da cừu đầu mây màu xám giẫm lên lớp tuyết mỏng để một chuỗi dấu chân đen. Triệu Tấn chợt nhận rằng một cô độc lâu ngày, ý chí sẽ trở nên mềm yếu. Hắn bắt đầu khao khát một căn nhà nhỏ ánh đèn vàng vọt, khao khát một chén nóng do bàn tay trắng nõn dâng lên, khao khát một thể cùng im lặng.

Phúc Hỷ cúi theo phía , cẩn thận hỏi: “Gia, xuất hiện ở tiệm thuốc đó, do Tứ di nương phái chứ?”

Mèo Dịch Truyện

Lông mày Triệu Tấn còn lạnh hơn sương đọng cành, nhếch môi lạnh, “Nàng đúng là , đáng tiếc cái đầu đó.”

Một cô gái nuông chiều từ nhỏ trong nhà đẻ, hở chút là đòi nhảy sông treo cổ, lấy mạng uy h.i.ế.p khác, gặp chuyện cũng chỉ lóc, ầm ĩ, đòi chết, chẳng thêm thủ đoạn nào. Bao nhiêu năm qua nàng vẫn chẳng tiến bộ gì.

--- Thiếp ThânHách Liên Phi Phi【Hoàn Kết + Ngoại Truyện】(65) ---

Phúc Hỷ thở phào nhẹ nhõm, “Tứ di nương tuy tính khí , nhưng tâm cơ.” Cũng may mà tâm cơ, thế mà cũng đủ cho hậu viện long trời lở đất, nếu thông minh hơn vài phần, thì thật sự gia đình sẽ ngày yên bình.

Lông mày Triệu Tấn giãn , khi Nhu nhi, cũng từng một mang thai, chỉ tiếc là đến năm tháng, đột nhiên ăn đồ hỏng mà băng huyết sảy thai. Hắn âm thầm điều tra, vài vị di nương thậm chí cả phu nhân đều nhúng tay đồ ăn thức uống của sản phụ. Hắn đánh c.h.ế.t hơn mười hầu, lục soát khắp bộ viện, cuối cùng cũng tìm kết luận. Có kẻ ẩn phía phá hoại con cái , vài vị di nương chính vì thế mà xa lánh, khi mua Nhu nhi về, cũng đưa phủ, cũng chính là vì lý do .

Hắn thể chịu đựng thêm một nữa nỗi đau mất con.

Trên đời sở hữu vô thứ, nhưng điều khao khát sở hữu nhất ít ỏi đến . Một nguyện vọng nhỏ nhoi như thế, trời cao cũng chịu cho trọn vẹn. Gia tài bạc triệu, giàu một phương, kinh doanh lớn đến mấy, xung quanh bao nhiêu tiếng , thì trống trong lòng vẫn lấp đầy .

Nếu như mãi mãi , lẽ còn thể than một tiếng là mệnh. cho hy vọng cướp , đó là nỗi đau đớn đến nhường nào, chỉ .

“Gia, chúng bây giờ ?” Phúc Hỷ rụt đầu, hai tay đút ống tay áo, một lúc như , tứ chi đều đông cứng lời.

“Đi ư?” Triệu Tấn ngước mắt, về phía một mảnh m.ô.n.g lung.

Bước chân dừng , mới phát hiện xa đến .

Trong nhà vẫn còn khách, bề ngoài trông vẻ sống phóng khoáng tự do, nhưng thực bao giờ tự do. Hắn một tiếng, nụ theo thói quen, đại diện cho bất kỳ cảm xúc nào của .

“Trở về .”

Hắn , giọng chút mất mát.

Phúc Hỷ khuôn mặt , chỉ thấy ngũ quan trầm tĩnh bình lặng, thấy bất kỳ hỉ nộ nào.

Nhu nhi phát hiện, thuốc bổ mà dùng đổi.

Kim Phượng , thầy thuốc ở tiệm thuốc đầu hẻm trình độ hạn, quan nhân chỉ định một thầy thuốc ở tiệm thuốc khác phụ trách cái thai của nàng.

Không mấy ngày, Nhu nhi khi dạo gần đó, phát hiện tiệm thuốc ở đầu hẻm đang tháo biển hiệu. Đám đông vây quanh xem, thầy thuốc bên trong phạm , còn rốt cuộc là chuyện gì, thì ai .

Kim Phượng mỗi ngày đều cẩn thận ghi chép những thứ nàng ăn uống. Trước khi sắc thuốc kiểm đếm tất cả các dược liệu một lượt. Nàng mơ hồ cảm thấy Kim Phượng chuyện giấu , nhưng nàng mở miệng hỏi. Nàng , là an .

Những thứ Tứ di nương đưa tới đều cất kho. Khi mang thai thực chẳng cần đến nhân sâm, nàng suốt ngày ở nhà xa, mấy chục bộ áo bông, áo choàng mới may cũng quen mặc áo choàng lông cáo quý giá như .

Nàng còn một chút toan tính nhỏ, cũng giống như mỗi khoản tiền Triệu Tấn đưa cho nàng đều nàng cất giữ cẩn thận. Nàng phân chia rõ ràng giữa đồ của và đồ thuộc về .

Triệu Tấn gần đây đang bận việc ăn, mơ hồ Phúc Hỉ bẩm báo, mấy chục xe da lông mới thu mua từ phía Bắc gặp vấn đề. Nàng ước chừng đó là một khoản tổn thất lớn, nhưng chỉ lững thững uống , tùy tiện hai cách xử lý, mặt , vẫn thể tủm tỉm kéo nàng qua, áp tai lên bụng nàng, chuyện với tiểu bảo bối chào đời bên trong.

Mấy ngày ghé qua, nhân lúc trời quang mây tạnh, tẩu đến thăm một . Sau khi mua căn nhà nhỏ, họ ngăn một gian để cho tiệm bánh bao thuê, lầu lầu sắm thêm bàn ghế, cửa tiệm lớn hơn, khách khứa cũng đông đúc hơn. Trần Hưng và Nhu nhi bàn bạc, chi bằng bắt đầu thêm món xào và bán chút điểm tâm.

Tiền trù nương nhiệt tình, cầm tay chỉ Lâm thị cách bánh ngọt hợp thời, còn nguyện ý giúp đỡ, thường chút mẫu mã mới mẻ đưa đến tiệm nhờ bán hộ. Trần Hưng đề nghị, vì Tiền trù nương giúp đỡ nhiều, nguyện ý góp vốn, thì cứ chiếu theo tiền lương tháng hiện tại của nàng mà trả công.

Tiền trù nương vui vẻ. Trong sân nhỏ ít , Triệu Tấn cũng ngày nào cũng ghé qua, thường xuyên rảnh rỗi, nàng chút điểm tâm kiếm thêm tiền, còn thể trợ cấp thêm cho gia đình, chứ?

Sau đó cách một ngày, Trần Hưng phái tiểu nhị đến lấy điểm tâm một . Phúc Hỉ bẩm báo cho Triệu Tấn , Triệu Tấn gì, mắt nhắm mắt mở, mặc cho Nhu nhi tự xoay sở.

Đến cuối tháng, khi Trần Hưng tính sổ, mới kiếm bao nhiêu. Trong túi tiền của Nhu nhi thêm một khoản kha khá, nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại an tâm hơn .

Cảm giác an mà tiền bạc mang còn vững chắc hơn cả ấm do con ban tặng. Nàng nghĩ như , tự giễu, thành, chui hố tiền ?

Tháng mười trời đất lạnh cóng, trong phòng than củi cháy rực và đủ đầy, Nhu nhi ôm lò sưởi tay, đẩy cánh cửa sổ cạnh giường , ngẩn những hạt tuyết bay lất phất khắp trời.

Tứ chi nàng vẫn gầy gò, bụng nhô lên một khối, mặc quần áo rộng thùng thình cũng quá rõ ràng, chỉ khi nửa như mới đặc biệt giống một phụ nữ mang thai.

Triệu Tấn dặn dò hạ nhân giữ im lặng, nhẹ nhàng bước gian nhỏ.

Ngẩng đầu liền thấy nữ nhân nghiêng nửa tựa bên cửa sổ, mặc một chiếc áo gi lê bông kẹp vải họa tiết cành lá màu tím, bên trong là áo dài cổ tay rộng bằng lụa cùng tông màu nhạt hơn, váy tám tà màu xanh đen. Nàng hiếm khi mặc rực rỡ đến , kết hợp với khuôn mặt phần non nớt, một phong vị đặc biệt.

Vốn là một tiểu đậu đinh đ.â.m chồi, sự chăm sóc của lớn thành dáng vẻ diễm lệ , Triệu Tấn thậm chí còn dâng lên vài phần cảm giác an ủi “nhà nữ nhi mới trưởng thành”.

Hắn động thanh sắc bước tới, đoạt lấy thứ nàng đang ôm trong tay vứt sang một bên.

Nàng nhấc lên, lật đổi hướng, sấp .

Nàng cẩn thận che chở bụng, tựa vai , đôi mắt trong veo phản chiếu bóng dáng , “Gia đến sớm ?”

Triệu Tấn xoa nắn môi nàng, đôi môi mềm mại tô son, màu sắc nhàn nhạt mềm mại, khiến nhịn nếm thử.

hành động khinh suất, ngón tay hạ xuống, đặt vạt áo gi lê cổ tròn của nàng, cách lớp áo nhẹ nhàng ấn một cái, bất chính kinh : “Vì thèm hương vị quả đào tuyết tiêm của nàng, nên mới đến.”

Sắc mặt Nhu nhi lập tức đỏ bừng. Nàng giơ tay nắm thành quyền đ.ấ.m một cái. “Gia chỉ bắt nạt .”

Xấu hổ vì giận dữ, thể thoát, lông mày run rẩy, vành tai cũng ửng hồng.

Hắn viện cớ thì nhiều vô kể, nào là cánh hoa đào mật ủ, quả đào tuyết tiêm, sương đỏ say lòng ... đủ chiêu trò trêu chọc.

Triệu Tấn thích dáng vẻ thẹn giận của nàng, ngay cả cú đ.ấ.m đau ngứa của nàng cũng khiến lửa dục trong bùng lên.

Kim Phượng bưng , dám ngẩng đầu loạn. Nghe thấy Nhu nhi hôn đến mức “ừ ừ” nên lời, nàng trong lòng càng hoảng hốt, vội vàng tăng tốc bước chân lui ngoài.

Náo loạn một hồi, Triệu Tấn nghiêng giường ngủ trưa. Nhu nhi bên cạnh công việc may vá, thỉnh thoảng đắp chăn cho .

Nắng chiều xuyên qua màn cửa sổ, nhẹ nhàng rải xuống. Ngoài trời tuyết ngừng, hiếm hoi lắm mới thấy trời quang, màu xanh nhạt pha trắng, tựa như chiếc áo choàng tay rộng màu khói nhẹ .

Triệu Tấn ngủ ít, chẳng mấy chốc tỉnh . Nhu nhi nghiêng bên cạnh đang thêu quần áo trẻ con.

Khoảnh khắc thời gian dường như ngừng , năm tháng trôi, hiểu khiến cảm thấy đây chính là vẻ tĩnh lặng của thời gian. Đó là những ngày tháng bình dị của một gia đình trần tục.

Nàng mặt , ngờ tỉnh, tưởng ồn đến , chút áy náy, “Gia, ngài ngủ ngon ?”

Sự cẩn trọng của nàng khác với đám hạ nhân, lo lắng công việc sẽ phạt, mà là thành tâm hầu hạ thật . Nàng là một đứa trẻ chất phác, tâm cơ, đây từng gặp qua một cô nương trung hậu, thật thà như .

Con cái của sinh từ bụng , nếu nàng nuôi dưỡng bên cạnh, phần lớn thể dạy dỗ thành siêng năng hiểu chuyện, tranh giành. Như cũng , nhưng đáng tiếc con cái của , chỉ tấm lòng thiện lương thì đủ. Bản tinh thông tính toán, còn chịu bao nhiêu thiệt thòi trong cái mưu mô xảo quyệt đó, dù con đường trải sẵn, con cái cũng bản lĩnh tự vững và sống sót trong thời loạn.

Hắn vẫy vẫy tay về phía nàng, đợi nàng gần, ôm lòng .

Cả hai cùng giường, : “Nàng đoán xem, thai là trai gái. Ta ý của Nhất Nguyên đại sư, phần lớn là con trai.”

Nhu nhi vốn chút căng thẳng về chuyện , , tưởng mong con trai, giọng nghẹn : “Vạn nhất , gia buồn ?” Con gái cũng lắm, thiết với cha , Triệu Tấn tướng mạo xuất chúng, con gái của hẳn sẽ là một đại mỹ nhân.

Triệu Tấn thở dài một tiếng: “Là con gái cũng tệ. Nếu kiếp thực sự định vô tử, thì sẽ chiêu một phò mã ở rể cho con gái, cần tài giỏi lắm, chỉ cần sinh con là .”

Nhu nhi dở dở , “Quan nhân đối với con rể yêu cầu quả cao.” Nàng thì đồng ý. Sau con gái nàng mà gả chồng, nhất định gả cho lo lắng, yêu thương, trai, trách nhiệm, xử lý công việc, thể bảo vệ con gái .

Vừa nghĩ , nàng nghĩ xa xôi .

Triệu Tấn : “Con gái của Triệu Tấn , đương nhiên thua kém nam nhi, chống đỡ gia nghiệp, ở Chiết Châu nữ bá vương. Hậu viện quan trọng nhất là an phận gây chuyện, nếu gả cho quá mạnh mẽ, trái sẽ khiến nàng phân tâm.”

Lời lẽ của , đại khái là dựa theo yêu cầu của chính đối với hậu viện ? Nhu nhi mấy chữ “nữ bá vương” chọc , “Quan nhân, thể như . Con gái đời dễ dàng, chỉ cần sơ suất một chút chọc gáy mắng an phận. Nếu chiêu một phò mã ở rể, ơn báo đáp thì còn , chỉ sợ trong lòng vẫn phục, cảm thấy mất uy phong đàn ông, một mặt hưởng lợi của gia đình, một mặt oán hận cam tâm mà sinh lòng khác. Nếu gả, chi bằng gả cho tài giỏi gấp mười, gấp trăm nàng, mới đến nỗi ganh ghét những thứ của nàng, mà chỉ vì nàng mà thôi.”

Triệu Tấn nhéo cằm nàng, : “Nói , Nhu Nhu của chúng còn gả con gái cho vương hầu tướng tướng? Khẩu khí quả nhỏ.”

Nhu nhi mặt đỏ bừng, biện bạch : “Ta ý đó. Ta chỉ là... chỉ mong đứa trẻ thể sống một cuộc sống an nhàn, lo lắng, yêu thương bảo vệ, đừng để nó quá bận tâm.”

Nói đến đây, nàng hiểu chút buồn bã, tựa thì thầm: “Quan nhân sẽ bảo vệ nàng, tìm cho nàng một gia đình nhất, ? Vậy sẽ lo lắng nữa.”

Triệu Tấn nàng vì đột nhiên trầm buồn, trở dậy, dang tay ôm lấy nàng, “Đó là lẽ đương nhiên. Nàng yên tâm, chỉ cần nàng phạm sai lầm lớn, kiếp , gia sẽ bảo vệ nàng, bất cứ chuyện gì cũng gia chống đỡ cho nàng.”

Nhu nhi mặt , dùng ngón tay lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, Triệu Tấn giữ chặt má nàng kéo nàng , hôn lên trán nàng, “Nàng ? Đã , còn mít ướt thế , càng ngày càng yếu đuối.”

Giọng Nhu nhi khàn đặc, ngẩng đầu , “Gia, ngài nhớ hứa với một chuyện, đừng quên, đừng thất hứa ?”

Triệu Tấn khẩy, véo cằm nàng đánh giá nàng, “Được thôi, tệ lắm, ỷ bụng lớn , còn dám điều kiện với gia. Xem gia thu thập nàng thế nào.”

Cúc áo cổ giật bung, cúi há miệng cắn xuống.

Nàng đau đớn rụt , giữ c.h.ặ.t t.a.y thể động đậy.

Triệu Tấn thấy cục thịt càng lúc càng khiến vui thích, lửa tà trong lòng bốc thẳng lên.

Vừa định cắn thêm hai miếng, chợt bên ngoài một tiếng hét chói tai.

Tiểu nha đầu xưa nay dám vô phép như , tiếng kêu đột ngột khiến Triệu Tấn lập tức sa sầm nét mặt.

Chốc lát , bên ngoài tiếng động lạo xạo ngừng. Triệu Tấn dậy quát hỏi: “Chuyện gì?”

Kim Phượng đẩy cửa , sắc mặt khó coi vô cùng.

Phát Tài, tiểu nha đầu cùng những khác đều quỳ bên ngoài cửa, thứ gì đó mặt đất mà run rẩy.

Kim Phượng cứng rắn tới, “Gia... gia, con mèo nhà họ Vương hàng xóm...”

Triệu Tấn nàng ấp úng, mất kiên nhẫn lườm nàng một cái.

Nhu nhi vẫn đang cài cúc áo, lưng xoay dám .

Kim Phượng : “Con mèo nhà họ Vương đào hang chuột chân tường hậu viện của chúng , con mèo đó đang mang thai, đột nhiên, đột nhiên từ xà nhà rơi xuống, bên là máu.”

Động tác tay Nhu nhi đột ngột dừng . Triệu Tấn trầm giọng : “Nói tiếp.”

Nghe Kim Phượng kể tiếp: “Vừa Phát Tài đào hang chuột, bên trong tìm thấy nửa cọng râu sâm. Nô tỳ liếc kho chứa đồ, hai hộp sâm để kệ, trong đó một hộp gãy mất nửa cọng, lẽ là... chuột đào mất, ... trong đó liên quan gì .”

Nàng dám khẳng định là nhân sâm vấn đề, chuyện quan trọng, cái c.h.ế.t của Tam di nương, và đó là cảnh Triệu Tấn nhuộm m.á.u sân viện, từng cảnh tượng cũ dường như vẫn còn hiện rõ mắt. Nàng sợ hãi cực độ, sợ vạn nhất nhân sâm thực sự vấn đề, nàng đây thoát một kiếp, liệu còn thể may mắn thoát thứ hai ?

Kim Phượng dứt lời, liền quỳ phịch xuống, “Gia, gia...”

Triệu Tấn yên vị giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y đến trắng bệch, giận mà , nụ lạnh lẽo đến rợn , “Gọi Phúc Hỉ , điều tra cho !”

Lời dứt, “rầm” một tiếng, chiếc bàn giường cũng đổ lăn đất.

16_Hắn đạp tung những mảnh sứ vỡ đất dậy, khí thế uy nghiêm khác hẳn vẻ mặt khi cùng Nhu nhi mường tượng về con cái.

Hắn cảnh cáo Tứ di nương, chỉ sợ cái kẻ ngốc đó mỡ heo che mắt mà giở trò quỷ. Không ngờ nghĩ nàng đơn giản quá, ngay cả những thứ đưa đến mí mắt cũng dám động tay động chân.

Cũng là quá sơ suất. Nghĩ đến những thứ đó đưa tới, vẫn luôn bày trong phòng. Trần Nhu cũng từng chạm , liệu dính thứ độc hại nào .

Hắn cất bước ngoài, trong sân tiểu nha đầu và Phát Tài đang quỳ, thấy nổi giận lôi đình, đầu cũng dám ngẩng lên.

Hắn con mèo đang giãy giụa trong vũng m.á.u c.h.ế.t hẳn đất, cùng với nửa cái xác chuột còn sót .

Hắn chứng kiến những cảnh tàn nhẫn và đẫm m.á.u hơn, nhưng giây phút nào, cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy như lúc .

Phúc Hỉ nhanh , phía còn dẫn theo mấy tên thị vệ lạ mặt.

Triệu Tấn bậc thềm, : “Cứ để vài , kiểm tra nơi một lượt. Phúc Hỉ lập tức về nhà, bao vây Hàm Nhược Quán, tìm kiếm kỹ lưỡng.”

Hắn thậm chí chờ xác định nhân sâm vấn đề . Trong lòng câu trả lời rõ ràng.

Nhu nhi vịn khung cửa bên trong, thể nàng run rẩy, bắt đầu sợ hãi.

Đứa bé tuy còn chào đời, nhưng từ khi nàng trong bụng nó, nàng ngày đêm mong ngóng nó mau lớn, xem nó trông như thế nào.

Mục đích nàng mua về chính là để sinh con, đó là mệnh, là bản lĩnh của nàng. Nàng hề trêu chọc ai, tại khác chịu buông tha nàng?

Triệu Tấn đầu , thấy cô nương đang chần chừ đó, đôi mắt trong veo phủ một lớp nước. Hắn mím môi im lặng, lời an ủi nàng.

Lúc cố gắng kiềm chế cảm xúc, sợ ngọn lửa giận dữ quá mức của sẽ dọa nàng.

Trong bụng nàng đang nhô lên, là bảo vật mà trân trọng nhất.

Hắn cho phép, cho phép ai ý đồ với nó. Bất kể đó là ai, nhất định cho kẻ đó , nảy sinh ý niệm tà ác như , sẽ trả cái giá nào.

Cửa kho hàng mở , đồ đạc của nàng vốn ít ỏi đáng thương, nay những thứ chất đống bên trong đều là để chuẩn cho sự đời của đứa bé. Tiếng bước chân rộn ràng, khuân vác đồ vật bên trong.

Tất cả đồ vật đều khiêng sân, lót bằng mấy tấm chăn cũ. Mấy rõ ràng huấn luyện bài bản, tay lót vải cẩn thận trải từng món đồ . Chốc lát bên ngoài mời hai vị lang trung đến, run rẩy đẩy đến đống đồ đó, bảo họ kiểm tra kỹ lưỡng xem trộn lẫn độc dược .

Triệu Tấn ghế ở chính sảnh, trầm tĩnh như mặt nước, một lời. Nhu nhi Kim Phượng dìu phòng, nàng bồn chồn yên, mấy đưa chén nóng lên môi nhịn uống.

Vừa nãy Triệu Tấn che tầm mắt nàng, nàng thấy cảnh tượng thê thảm của con mèo, lờ mờ chỉ thấy nửa viên gạch dính máu, nàng ôm bụng, mơ hồ cảm thấy đau nhói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thu-the-co-trang-me-tinh/chuong-32.html.]

Sợ hãi. Nàng quá sợ hãi .

Mười bảy năm qua thế giới của nàng đơn giản như một tờ giấy trắng.

Không ngờ rơi vòng xoáy phức tạp , đối mặt với hiện thực đáng sợ đến .

Kẻ lấy mạng con của nàng, là Tứ di nương diễm lệ gì sánh ?

Dường như trải qua cả một đời dài đằng đẵng, bên ngoài cuối cùng cũng phát hiện.

Lang trung run rẩy đẩy , cúi hành lễ với Triệu Tấn, “Triệu, Triệu gia.” Bí mật nội trạch, những chuyện thể lộ ngoài quá nhiều, lang trung từng chứng kiến những chuyện , nhưng vị mặt thực sự bình thường, uy thế của Triệu gia ở Chiết Châu lớn đến nhường nào, lo lắng sẽ diệt khẩu.

Triệu Tấn lời nào, thậm chí mí mắt cũng nhấc lên. Hắn cúi đầu đó, như một bức tượng đúc bất động.

Thị vệ phía quát một tiếng, vị lang trung run rẩy tự : “Tiểu nhân xem qua những thứ bên trong, trong vài món đồ, những chiếc hộp đựng vết tích nước canh khô đọng . Tiểu nhân ngửi thử, dùng thuốc nước thử nghiệm, phát hiện, phát hiện là một loại thuốc tên là Vô tử thảo... Những chiếc hộp đựng nhân sâm cũ, vải vóc và thứ đều ngâm loại thuốc , hẳn là để qua một đêm phơi khô, cộng thêm những ngày trời mưa tuyết ngừng, nên khi đó phát hiện vết nước bất thường đó.”

Không đợi Triệu Tấn chuyện, Kim Phượng vội vàng hỏi: “Thuốc độc ? Có tác dụng gì? Đối với chúng , đối với cái thai của nãi nãi ảnh hưởng gì ?”

Thực sự thật rõ ràng, nhưng vài chuyện hỏi cho rõ ràng minh bạch.

Vị lang trung khó xử liếc nàng một cái, đầu cúi thấp hơn, “Vô tử thảo độc tính yếu, đối với bình thường ảnh hưởng lớn, nếu là phụ nữ mang thai chạm , sẽ gây khí huyết rối loạn. Nếu tiếp xúc nhiều , sẽ dẫn đến huyết băng. Con mèo , hẳn đầu chạm nhân sâm nhiễm Vô tử thảo, chuột ăn sâm, trong cơ thể thuốc, mèo nhiều bắt chuột trong hang, nên mới sẩy thai...”

Hắn hai chữ “huyết băng”, sắc mặt Kim Phượng lập tức trắng bệch còn chút huyết sắc nào, thể nàng lảo đảo, dường như thấy cảnh Tam di nương c.h.ế.t thảm vì huyết băng.

Nàng quỳ phịch xuống, còn chút sức lực và dũng khí nào để hỏi tiếp.

Phía một bàn tay đỡ lấy nàng . Kim Phượng ngẩng đầu lên, thấy là Trần Nhu, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt kiên định, đỡ cánh tay nàng , hiệu cho nàng dậy.

Triệu Tấn cũng đang nàng.

Lần đầu tin nghiêm trọng như , biểu hiện của nàng ngoài dự đoán của .

Nàng lóc, hoảng loạn, cũng cầu xin chủ.

Nàng yên tĩnh đến mức, nếu đột nhiên đỡ lấy Kim Phượng, thậm chí ai phát hiện nàng bước .

“Cô nương...” Kim Phượng nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài, nàng sợ hãi, sợ hãi đến mức bắp chân run rẩy, cũng vững.

Nhu nhi gật đầu với nàng , đó vén tay áo lên, đưa cánh tay trắng nõn , với vị lang trung : “Xin giúp xem, ảnh hưởng bởi dược tính đó .”

Triệu Tấn nàng giơ cánh tay lên, ánh sáng chiếu qua khung cửa, thấy cánh tay mảnh mai yếu ớt đến nỗi dường như tốn chút sức lực nào cũng thể bẻ gãy.

Lang trung liếc Triệu Tấn, chờ hiệu. Triệu Tấn mím môi gật đầu, lang trung vội vàng về sân trong, rửa tay ở chậu nước hành lang, lau lau mấy , cách một tấm khăn mà bắt mạch cổ tay Trần Nhu.

Hắn bắt mạch còn cẩn thận hơn khi, trong phòng tĩnh lặng vô cùng, một ai dám lên tiếng quấy rầy.

Mọi ánh mắt đều dừng cánh tay của Nhu nhi. Nàng thấy tiếng tim đập, thình thình, thình thình, vô cùng kịch liệt.

Lang trung đổi hướng, chẩn mạch cổ tay trái của nàng.

Sau khi bắt mạch xong, lang trung hỏi nàng mấy câu: “Có mệt mỏi , chóng mặt , đau bụng , m.á.u ?”

Nhu nhi bụng quặn đau một chút, nàng miêu tả cảm giác đau : “Vừa nó động một cái, bụng liền theo đó co thắt, nhẹ nhưng đau.”

Triệu Tấn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, ngón tay siết chặt, lòng bàn tay rịn cả mồ hôi.

Lang trung : “Trước đó, dị động gì ? Tình huống xảy đột ngột, phu nhân lẽ vì nóng lòng nên nhất thời động thai khí.”

Nhu nhi yên lòng, sửa tay áo, lau mồ hôi trán, nàng đầu , kéo khóe môi với Triệu Tấn: “Quan nhân, đứa bé .”

Triệu Tấn đáp một nụ , nhưng phát hiện mặt cứng đờ. Hắn nổi, chóp mũi nàng lấp lánh mồ hôi, , lúc nãy nàng hẳn sợ hãi đến nhường nào.

Nàng dũng cảm, dù sợ hãi đến , vẫn bình tĩnh giải thích tường tận tình hình với lang trung, xác nhận đứa bé trong bụng , nàng mới lộ vài phần mệt mỏi.

Ngay lúc , bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Phúc Hỉ trực tiếp xông sân, thẳng cửa: “Gia, tất cả những ở Hàm Nhược Quán đều giam giữ, các hộ viện đào một loại thuốc và một phù văn nguyền rủa trong chậu cảnh cửa sổ phía Tây.”

Triệu Tấn từ từ dậy, cất bước ngoài, đồng thời hỏi: “Doãn Lưu Tiên ở ?”

Phúc Hỉ : “Tứ di nương kêu la ngớt, tiểu nhân cách nào, đành bịt miệng khóa nàng trong phòng.”

Triệu Tấn gật đầu, mấy bước đến sân. Liếc thấy những thứ đặt đất, nhàn nhạt : “Đem tất cả những thứ đốt . Trong ngoài kho đều xông một lượt, đảm bảo gì, đặt một bộ mới khác đưa tới.”

Phúc Hỉ đáp lời, hỏi: “Gia, những trong viện ?”

Theo lệ thường, tất cả hạ nhân đều giữ .

Triệu Tấn , liếc thấy Nhu nhi giữa chính đường, đang ngước mắt .

Nàng thuần lương như , chắc chắn nỡ để những bên cạnh mất mạng.

Nàng thậm chí trong lúc , còn đỡ Kim Phượng, dùng nụ an ủi .

Triệu Tấn thu hồi ánh mắt, đầu lạnh lùng : “Tạm thời trói , chờ thẩm vấn!”

Nói xong, nhanh chóng biến mất ngoài cổng viện.

Nhu nhi thu ánh mắt , thấy mấy thị vệ tìm đồ đang xách Phát Tài đang la ngừng lên để trói, Nhu nhi thở dài một tiếng, : “Những đều là bên cạnh , tình nghĩa hề nông cạn, đợi điều tra rõ ràng sự thật, sẽ chuyện liên quan đến họ. Làm phiền các ngài tay nhẹ một chút, đừng họ thương, tạm thời nhốt nhĩ phòng là , đừng trói, các ngài thấy ?”

Người do dự. Triệu Tấn xưa nay một hai, họ dám tuân lệnh . thấy Nhu nhi vịn bụng, vẻ mặt như thể “nếu ngươi lời thì bụng sẽ đau”, lập tức rịn mồ hôi trán, do dự mãi cũng đồng ý, nhốt Phát Tài, Kim Phượng và những khác nhĩ phòng.

Nhu nhi bậc thềm ngẩng trời. Vừa nãy trời còn trong xanh, lúc mây đen cuồn cuộn. Dường như đang ủ dột một trận tuyết mưa, biến vạn vật đời thành băng giá.

Trong Triệu Trạch, nín thở lặng tiếng, vây quanh sân Hàm Nhược Quán, bên trong còn truyền tiếng la, lúc những kêu gào thoi thóp thở, kêu nữa.

Triệu Tấn giữa ghế chính sảnh, cửa giữa rộng mở, nhàn nhạt liếc ngoài cửa.

17_Tứ di nương hai ấn giữ, dậy nổi, thấy nhũ mẫu cận của đánh đến hình , nàng cao giọng : “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Triệu Tấn, ngươi ép cung thành tội ? Đồ đưa qua sạch sẽ tì vết, lấy từ trong của hồi môn của . Cái tiện nhân nhỏ đó cố tình hãm hại , chắc chắn là nàng tự bỏ đồ trong, vu oan . Ta theo ngươi bao nhiêu năm nay, ngươi ngay cả thế nào cũng ? Bốn năm qua, đối đãi với ngươi chỗ nào ? Ngươi bây giờ vì cái tiện nhân đó, đánh g.i.ế.c của , còn trói cả , ngươi một chút tình cũ cũng niệm, là con hồ ly tinh đó mê hoặc tâm trí, hồ đồ ?”

Vú già vẫn còn một thở thoi thóp, thấy di nương nhà đang oai lời tàn nhẫn, bà nước mắt lưng tròng, run rẩy mở miệng: “Di, di nương, , hãy chuyện đàng hoàng với, chuyện đàng hoàng với quan nhân…”

Tứ di nương : “Không nữa ! Vĩnh viễn nữa ! Từ khi Triệu Tấn cái tiện nhân đó, còn coi nữa . Sớm kết cục , hà tất đưa đồ cho cái tiện nhân đó? Ta lẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ngay đêm đầu tiên nàng phủ, để nàng còn cơ hội hại ! Ta lẽ phóng hỏa đốt cái viện , về nhà đẻ tái giá chính thất cho khác. Sa đọa , sống cảnh góa bụa, tại , tại sống một cuộc sống như thế ? Là mắt mù, lầm !”

Bình thường nàng kiêu căng ngang ngược, ở phủ lộng hành oai, hạ nhân ít chịu lời khó của nàng , mấy vị di nương thậm chí cả thái thái cũng thường nàng chèn ép. Nay nàng mắng Triệu Tấn, một ai nguyện ý khuyên can, ngay cả nhị di nương, vẫn luôn thể hiện sự thấu hiểu và quan tâm đại cục nhất cũng lên tiếng. Từng một ưỡn dài cổ, chờ xem Triệu Tấn sẽ xử lý thế nào.

Triệu Tấn mệt mỏi, tựa lưng ghế, tùy ý nhấc nhẹ ngón tay.

Người đang hành hình v.ú già hiểu ý, tấm ván rộng ba tấc vung lên.

Vú già kêu thảm một tiếng, triệt để tắt thở.

Tứ di nương sức giãy giụa, cuối cùng cũng thoát , nàng bổ nhào đến mặt v.ú già, lay mạnh v.ú già: “Vương ma ma, Vương ma ma! Người đừng chết, tỉnh .”

Nàng phủ phục v.ú già, đến mất hết hình tượng.

Hộ viện tiến lên kéo nàng , hai ngón tay thử thở của v.ú già, một thùng nước lạnh lẫn đá vụn dội lên đầu bà .

Vú già lờ mờ tỉnh , đau đớn khẽ rên, Tứ di nương thấy còn tiếp tục hành hình, nàng nhào tới che chở v.ú già: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Ta nhận, nhận tội còn ?”

Vú già nóng ruột đưa tay bịt miệng nàng , nhưng cánh tay nặng như rót chì, căn bản nhấc lên nổi.

Tứ di nương quỳ gối bò đến chân Triệu Tấn: “Quan nhân, quan nhân, tha cho ma ma của , nhận tội là . Ta quả thật nảy lòng hại nàng , phủ nhận. Ta mơ cũng dẫm nát bụng nàng , giẫm bẹp, g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé đó, cào nát mặt nàng ! Ta nghĩ như , sớm như ! Đồ là của , cho đưa . Còn ai chôn đồ cửa sổ thì , càng biện minh, gia cho rằng là , cứ coi như là . Đời Doãn Lưu Tiên sớm tàn , mang thêm tiếng mà thôi, ngươi nghĩ sẽ bận tâm ? Nếu ngươi còn niệm một chút tình cũ, hãy giữ mạng cho ma ma của . Bà già , chịu nổi đòn roi như thế . Bà nuôi lớn , cứ coi như trả ơn bà .”

--- Thứ ThêHách Liên Phi Phi【Hoàn Kết + Ngoại Truyện】(69) ---

Nói xong, nàng lập tức nhảy dựng lên, lao thẳng cột trụ phía Triệu Tấn.

Nàng tìm cái c.h.ế.t vô , là mạnh nhất.

Trước đây hoặc là treo cổ, hoặc là ầm ĩ đòi nhảy giếng, sợ chịu cứu , sớm sắp xếp kịp thời ngăn cản.

Hôm nay nàng lựa chọn nào khác, cũng nghĩ bất kỳ cách nào để thoát tội. Triệu Tấn đúng, nàng thông minh, nàng đầu óc.

Nàng nếu một chút đầu óc, cũng sẽ bỏ qua vị trí chính thất mà cho .

Khoảnh khắc nàng đ.â.m đầu cột, ánh mắt liếc qua .

Hắn thật sự bình tĩnh, hề động đậy, thậm chí lông mày cũng nhấc lên.

Trán va khúc gỗ cứng rắn, khiến đầu óng lên.

Loáng thoáng thấy da thịt nứt toác, m.á.u chảy dọc theo thái dương.

18_Nàng ngã vật xuống đất, thấy ma ma trong sân kêu gào xé lòng “Tứ di nương”. Cái xưng hô nàng thích, ngay từ đầu thích. Đã di nương , còn xếp ở vị trí thứ tư, những gia đình ăn như bọn họ tối kỵ điều , bốn đồng âm với chết, thật sự chút may mắn nào.

Ánh mắt Triệu Tấn u lạnh, lãnh đạm nàng mềm nhũn ngã đất.

Nàng chết, thậm chí ý thức vẫn còn tỉnh táo. Chỉ là tầm mắt mờ mịt thấy rõ bất cứ thứ gì.

Trời đất cuồng, thì đ.â.m đầu cột đau đến thế .

Thì thật sự quan tâm sống c.h.ế.t của nàng , ngay cả ngăn cản cũng ngăn cản nàng .

Triệu Tấn nhắm mắt, trầm mặc một lát.

Không nàng , sẽ là ai.

Có lẽ… thậm chí là cùng một hại Tam di nương năm xưa?

Bốn năm còn dám tay, thật sự to gan lớn mật!

Ánh mắt quét qua những đang cửa.

Đại di nương và Nhị di nương cạnh , một vẻ mặt trầm tĩnh, một biểu cảm đầy tiếc nuối.

Doãn Lưu Tiên chỉ vô cớ gây sự, một câu cung từ hữu dụng cũng .

Kẻ ẩn nấp lưng , vẫn luôn rình rập hãm hại con cháu rốt cuộc là ai.

Dường như một giấc mơ dài, trong mơ nàng vẫn là cô gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên. Giận dỗi nhà, trực tiếp nhảy từ thuyền xuống, c.h.ế.t cho họ xem.

Gia đình hoảng loạn tột độ, trơ mắt nàng rơi xuống nước mà bất lực ngăn cản.

19_Họ sấp mạn thuyền, lớn tiếng gọi khuê danh của nàng: “Lưu Tiên, Lưu Tiên!”

“Lưu Tiên!” Một giọng nam, trầm thấp từ tính du dương, gọi tên nàng, khiến nàng đầu .

Ánh nắng chói chang, nàng nheo mắt , thấy đường nét rõ ràng của .

Đó là một nam nhân như thế nào chứ.

Lông mày rậm mắt phượng, dáng cao ráo thẳng tắp. Hắn lan can thuyền, cúi đưa tay , : “Đưa tay cho .”

Nàng hiểu , thấy giọng của , tim đập kiểm soát.

Hắn nhàn nhạt lệnh, mang theo sự tự tin cho phép cự tuyệt. Dường như tính toán rằng nàng nhất định sẽ lời, nhất định sẽ đưa tay cho .

Như quỷ sai thần khiến, nàng đưa tay .

Lòng bàn tay khô ráo ấm áp, bàn tay rộng, ngón tay thon dài, khi nắm lấy cổ tay nàng, kiên định mà mạnh mẽ.

Toàn nàng ướt đẫm, kéo lên thuyền.

Đối diện, nàng lớn tiếng lên, sợ đến chân cũng mềm nhũn.

Hắn vén mái tóc ướt sũng của nàng, quở trách như trẻ con: “Chuyện như thế thể đùa giỡn , mạng chỉ một thôi.”

Sau lưng là những tia nắng vụn vặt, chói chang đến mức khiến nàng dám nhiều.

Khoảnh khắc đó định đoạt cả một đời. Nàng sa lưới tình của , đến nỗi quên cả bản .

Mở mắt , vẫn là một khuôn mặt , nhưng khắp băng giá, âm lãnh thấu xương.

Nàng kéo khóe môi, gọi “quan nhân”.

Triệu Tấn gật đầu: “Tỉnh ? Vẫn chứ? Nói chuyện ?”

Nàng gật đầu, kỳ lạ, nàng . Hốc mắt khô khốc, chút lệ ý nào.

“Ngươi chuyện Trần Nhu thai từ ? Ta hy vọng ngươi thẳng che giấu.”

Tứ di nương nhíu mày một cái, vết thương trán kéo theo, nàng mỗi khi một biểu cảm đều cảm thấy đau.

Nàng ngừng , đôi mắt vô hồn chậm rãi hồi phục sinh khí, nàng kích động dậy: “Là Vân Bích Nhược, là nàng ! Là nàng hại ?”

Trong một khoảnh khắc, dường như chuyện đều sáng tỏ.

Nàng thật ngốc, vẫn luôn ồn ào chịu đáp lời hỏi, chịu lắng hỏi gì, một mực chỉ đau lòng vì lật mặt vô tình, nàng thật sự quá ngu xuẩn, đến bây giờ mới hiểu ý đồ của .

Triệu Tấn phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt : “Khi đó các ngươi gì, ngươi chi tiết sót, từng chữ từng chữ cho .”

Triệu Tấn ở Hàm Nhược Quán một lát, đó, sai đề thẩm Nhị di nương, lục soát sân viện, theo cách xử lý Tứ di nương, giam giữ bộ những liên quan trong viện.

Tần ma ma xách đèn lồng phòng, thấy Lư thị mái tóc ướt sũng xõa tung, đang cửa sổ ngẩn .

Tần ma ma nhanh chóng bước đóng cửa sổ: “Thái thái, cẩn thận gió mà đau đầu.”

Trên mặt Lư thị vẻ hồng hào hiếm thấy, cả tinh thần phấn chấn, bỗng nhiên trở nên linh hoạt: “Ta thấy tiếng kêu thảm thiết từ sân viện bên cạnh , đến lượt Vân Bích Nhược ?”

Tần ma ma gật đầu: “Vâng, Nhị di nương kéo đến thư phòng tiền viện, hỏi chuyện . Sân viện cũng lục soát một lượt, hình như tìm thấy gì.”

Lư thị ngậm , rút cây trâm bạc đầu gẩy gẩy tim đèn: “Vân Bích Nhược là thông minh lanh lợi đến thế nào chứ, trong phủ khắp nơi đều là tai mắt của nàng , cho dù chứng cứ, e rằng cũng chuyển nơi khác .”

Tần ma ma thở dài một tiếng, lấy khăn lau tóc giúp Lư thị: “Cũng rốt cuộc Nhị di nương , lòng cách bụng, nghĩ đến thôi rợn . Thái thái, nhúng tay những chuyện năm xưa đó chứ?”

hỏi cẩn thận. Thái thái hận quan nhân đến tận xương tủy, chuyện gì cũng thể . Sợ bà nhiều ngăn cản, phần lớn sẽ giấu bà . Bà hôm nay thấy tiếng la bên ngoài liền thấy kinh hãi, sợ sẽ tra đến chính viện, lôi những chuyện mà bà còn dám nghĩ kỹ.

Lư thị lạnh lùng : “Ta tại đối phó với mấy tiện tỳ đó? Chúng nó xứng bẩn tay ?”

Tần ma ma vội vàng xòa: “Lão nô đây … sợ kéo , nhất, Thái thái lòng thiện, tự nhiên giống những kẻ lòng rắn rết …”

Lư thị đẩy bà , bò lên phản mở cửa sổ. Tuyết bay đầy trời, khắp thế gian trắng xóa một màu bạc.

Nàng đưa tay , hứng một nắm, kịp rụt tay về xem kỹ, những bông tuyết nhanh chóng tan thành giọt nước trong lòng bàn tay.

Trong thư phòng, than hồng đang cháy hừng hực.

Nhị di nương quỳ đất lóc thảm thiết: “Gia, những năm nay Bích Nhược công lao cũng khổ lao, thích đến mấy, cũng nên nghi ngờ như . Lời Doãn Lưu Tiên thể tin ? Nàng vì vu cáo , còn gì mà ? Người nếu tin, cứ việc theo dấu vết mà điều tra, hỏi tiệm thuốc xem ai là hỏi thăm chuyện , hỏi những hạ nhân đó, từng sai khiến họ ? Chuyện dù ai , cũng thể là , giống những đó ? Gia, biểu ca! Ta với huyết mạch liên thông, thể hại con của chứ?”

Loading...