Thứ Thê [Cổ trang mê tình] - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-09-14 12:25:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nơi chân trời một tiếng sấm rền, chấn động đến nỗi cửa sổ cũng rung lắc.
Trời đang quang đãng , hiểu bỗng nhiên trở nên u ám.
Lư thị vén màn trướng, xỏ dép bước xuống giường, giơ tay khép cánh cửa sổ .
Bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, thị tỳ mắt vẫn còn ngái ngủ vén rèm bước , “Thái thái, dậy sớm ? Có việc gì, xin cứ phân phó một tiếng, nô tỳ sẽ đến hầu hạ.”
Nàng tiến lên đỡ Lư thị, dìu nàng trở màn trướng.
Lư thị cởi đôi hài đế mềm thêu hoa sen màu hồng, ôm gối ở đầu giường, “Xuân Phương, nàng xem khi nào chúng mới thể xuống núi?”
Đêm đó nàng mã tặc bắt đến, liền ném một sân viện ở hậu sơn trong trại. Không ai đến quấy rầy, càng ai đến “động phòng”, đồ ăn thức uống ngon lành đưa tới, nhưng tuyệt nhiên chịu với nàng nửa lời.
Ban đầu nàng sốt ruột, liều mạng thoát .
qua một thời gian, nàng dần dần phát hiện đối phương ác ý. Nàng thậm chí còn moi vài lời từ miệng bà lão đưa cơm, kinh ngạc nhận , dụng ý của đối phương, lẽ là để bảo vệ nàng.
Sự nhận thức khiến nàng tĩnh lặng.
Dù nàng cũng tu hành, ở cũng .
Kỳ thực ban đầu nàng từng nghĩ đến việc bỏ trốn, Triệu Tấn gặp hoạn nạn, nàng bận tâm việc thêm vài nhược điểm cho , chỉ cần ca ca của nàng thể thoát , dùng mạng sống của nàng để đổi lấy quả báo cho , nàng cảm thấy đáng giá.
nàng thể thoát . Tuy nàng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng là thể chờ đợi.
Chờ đến ngày nàng thể ngoài, hoặc là Triệu Tấn chết, hoặc là xoay chuyển tình thế. Nàng mong chờ là vế , nếu là vế , cũng chẳng . Ẩn nhiều năm, nàng sớm học cách nhẫn nhịn. Hơn tám năm , bao nhiêu sỉ nhục cũng chịu đựng, chờ thêm vài năm nữa thì đáng gì.
Thị tỳ an ủi nàng, “Thái thái là đang nhớ quan nhân ? Quan nhân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ sớm đến đón .”
Đèn trong phòng tắt. Lư thị nghiêng xuống, trằn trọc lâu mới chìm giấc ngủ.
Không hiểu vì , đêm nay tiếng sấm rền khiến tâm trạng nàng mãi thể bình . Mãi mới chìm mộng , trở về ngày nàng mười bốn tuổi.
Tiền sảnh vô cùng náo nhiệt, là tân quý ở kinh thành đến, cùng Trấn Viễn Hầu Giang Nam tuần tra diêm đạo, tiện đường qua Lư phủ, nên đến bái kiến.
Người trong lòng nàng một cuốn cổ tịch, vì là cô bản, cất giấu trong nhà nàng. Mấy nàng mặt đòi hỏi phụ nhưng thành, tiền sảnh đang bận rộn, phụ thể thoát , nàng liền lặng lẽ đến thư phòng.
Giấy cửa sổ xuyên thấu ánh sáng mờ nhạt, nàng sai nha sai bảo tiểu tư canh cửa tránh , bước gần hơn, chợt thấy một giọng quen thuộc.
“... Thấy ngươi mày ủ rũ, ít lời ít ,... Người thiếu niên như ngươi, tâm tư đều hiện rõ mặt... Bất cứ ai cũng thể vĩnh viễn chịu ủy khuất,... Ngươi cứ tự hỏi lòng , ngươi khoa cử nhập sĩ, vì điều gì?”
Giọng từ tính vẫn mang theo vài phần cố chấp cố hữu của thiếu niên, “Đổi môn đình, vươn lên vị trí cao, từng món đòi những tủi nhục mà phụ lúc sinh thời chịu đựng.”
Nghe những lời non nớt như , Lư Kiếm Phong ngửa mặt lớn, “Văn Tảo tiểu , ngươi quả là một thẳng thắn. Lư mỗ quan nhiều năm, quen những lão hồ ly thành phủ thâm sâu , vẫn thích chuyện với những thẳng thắn đơn giản như ngươi hơn. ... Ta cùng bá phụ ngươi ngày thường quen , tuy hai mươi năm lẻ từng gặp , nhưng tình nghĩa vĩnh viễn sẽ đổi. Hôm nay mạo dặn dò ngươi một câu, chịu đựng ủy khuất nhất thời, cũng sẽ mất mát gì. Hiện giờ những đau khổ ngươi nếm trải, đều là vì vị ngọt của tương lai. Ngươi con đường , cần học cách sát ngôn quan sắc, học cách che giấu suy nghĩ của . Đến khi nào khác hỉ nộ của ngươi, thì sẽ thể nắm bắt tâm ý của ngươi, sẽ lộ rõ sự nhút nhát, sẽ nóng nảy. Ngươi càng vững, sẽ càng hoảng loạn...”
Lư thị đến đây, liền thấy phụ nàng đổi giọng, đến chuyện diêm đạo. Nàng lấy sách vô vọng, hận đến giậm chân.
Nàng , lén lút trốn sang một bên, thầm nghĩ Trấn Viễn Hầu là một nhân vật lớn như cũng đến, phụ thể mãi ở trong thư phòng chuyện với một đứa trẻ con.
Phải, đứa trẻ con. Trong lòng nàng phần coi thường vị “tân quý” , là xuất từ thương hộ, tuy ông nội, bá phụ đều từng quan trong triều, nhưng quan hàm của họ sánh với phụ nàng và trong lòng nàng? Phụ là kinh doanh, một khi dấn con đường , liền rơi hạ đẳng. Hắn dù lợi hại đến mấy, cũng thoát khỏi xuất . Số phận định sắc mặt khác, chịu ủy khuất, phụ phí lời với gì?
Đang miên man suy nghĩ, cửa phía bỗng nhiên mở .
Một nam nhân vận nho bào màu xanh bước .
Nàng sững sờ khóm trúc.
Nghe vị “tân quý” tuổi mới đôi chín, là thiếu niên tiến sĩ đầu tiên kể từ khi khai triều.
vóc dáng của “thiếu niên” vô cùng cao ráo, chỉ là gầy, mặc nho bào tay áo rộng bước , y phục tràn đầy gió, chút phong thái tuấn dật.
Nàng vội vàng lùi né tránh, sợ trông thấy.
Hắn cúi đầu bước về phía , đột nhiên phía gọi một tiếng “công tử”. Nàng lập tức tim đập thình thịch, ngay lúc nàng hoảng loạn, đầu , liếc mắt một cái thấy nàng.
Lúc nàng đang ở độ tuổi nhất. Sinh dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, từ nhỏ nuôi dưỡng trong nhung lụa, từng chịu một chút khổ sở nào.
Khuôn mặt nàng trắng mịn như trứng gà bóc vỏ, non tơ, mặc một chiếc váy lụa sa mềm màu xanh ngọc bích, búi tóc lệch về một bên, đeo vòng ngọc bội đính đá quý.
Ánh mắt dừng nàng một khắc, đó gật đầu với nàng, rời .
Mèo Dịch Truyện
Nàng bao giờ chịu hồi tưởng từng chút kỷ niệm giữa và , nàng cảm thấy quá chịu nổi, đây là nàng từng xem trọng.
Hắn xuất hiện rơi hạ đẳng, trong lòng nàng chỉ là một kẻ ngu ngốc bám víu quyền quý mà chẳng hiểu gì.
Cho đến ngày đó dẫn , đá tung cánh cửa nhà nàng.
Nàng nhớ quỳ mặt cầu xin đừng bắt mẫu nàng như thế nào.
Nàng nhớ phụ tự vẫn trong ngục, đêm khi chết, giao phó nàng cho , bắt nàng thề, một đời phục tùng , hầu hạ , thật vợ .
Mẫu nàng đó qua đời, ca ca thì bặt vô âm tín.
Nàng đơn độc một , về .
Nàng tìm kiếm trong lòng , gửi vô phong thư cho đó, nhưng nhận một lời quan tâm nào.
Nàng , đó chắc chắn mẫu cường thế bá đạo của giấu . Người đó hẳn là nóng lòng cứu nàng nhưng căn bản thể chống song .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thu-the-co-trang-me-tinh/chuong-59.html.]
Nàng oán trách chút nào ? Oán trách chứ.
Đêm khi theo về Triết Châu, nàng nảy sinh ý định phá vỡ thứ. Nàng gõ cửa phòng , đẩy cửa bước , mặt cởi bỏ xiêm y, dại khờ dâng hiến bản .
Nàng bao giờ chịu hồi tưởng đêm đó, đó là khởi đầu của tủi nhục.
hiểu , đêm nay giấc mộng cứ luân phiên trở , đều là nàng và , từ đầu đến cuối từng màn từng màn hồi tưởng.
Ban đầu, giả vờ đẩy nàng , rời . Nàng chỉ tự giày vò bản , chỉ nhanh chóng quên thể , chỉ như , nàng chỉ thể như .
Nàng từ phía ôm lấy eo , hình cao lớn của rắn chắc hơn nhiều so với đầu gặp mặt.
Ý chí của nàng mềm yếu, , đẩy nàng ngã xuống thảm.
Không ai đêm đó nàng tâm trạng thế nào. Rõ ràng đây là kẻ thù, là kẻ khiến gia đình nàng tan nát, nhưng nàng cố chấp hưởng lạc , vô đêm đều ngủ cùng một giường với .
Nàng cảm thấy cuộc đời , từng khác trân trọng tử tế. Người thể , cùng nàng chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, gặp mặt hai , từng nắm tay, nàng từng nhón chân hôn lên gò má , ... chỉ còn hồi ức.
Nàng đôi khi trong gương, rõ ràng vẫn còn nhan sắc tươi , tại ai chịu giúp nàng khi nàng khó khăn nhất?
Nàng rơi hậu viện của hận nhất, khinh thường nhất, đời của nàng, ngoài báo thù, điên cuồng báo thù, còn gì khác nữa.
Lư thị tỉnh dậy, giơ tay lau vết lệ mặt.
Nàng mơ hồ cảm thấy, lẽ Triệu Tấn sẽ trở về.
Rõ ràng nàng nên vui mừng, nhưng ... ?
Kinh thành tiết xuân, một cảnh tượng phồn vinh.
Triệu Tấn xuống ngựa cửa thành, ôm quyền với nam nhân đang mỉm bước đến, “Duệ Tam Gia, Triệu Tấn may mắn nhục mệnh, chứng cứ, đều mang tới!”
Hắn phất tay, chỉ một đám bắt phía , “Đây đều là nhân chứng.”
“Duệ Tam Gia” sảng khoái lớn, tiến lên khoác vai Triệu Tấn, “Văn Tảo, ngươi chịu ủy khuất ! Hôm nay tam tư hội thẩm, Thánh thượng ngự giá bàng thính, nào, chúng đến nha môn Đại Lý Tự, thêm vài bó củi cho lão tặc Văn !”
Cánh cửa lớn đẩy , ánh mặt trời chói chang chiếu .
Trấn Viễn Hầu đang quỳ đất theo bản năng đầu về phía .
Triệu Tấn và đương kim Duệ Thân Vương sánh bước .
Hắn kinh hãi, “Ngươi... Triệu Tấn, ngươi ở đây?”
Triệu Tấn mỉm tiến lên, chấp tay hành lễ khấu bái, “Thánh thượng vạn an, chư vị đại nhân an. Thảo dân Triệu Tấn, tám năm nhận sự ủy thác của Duệ Thân Vương, nhận di mệnh của Lư đại nhân Lư Kiếm Phong, ẩn trướng Trấn Viễn Hầu Văn hầu gia, thu thập mưu nghịch tội chứng của . Nay nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, phản quân trướng , Duệ Thân Vương tiêu diệt tại Hoài Cổ Pha cách thành ba mươi dặm.”
Hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thẳng bức phù điêu mây rồng sơn son thếp vàng ngự tọa, nhất thời tâm tình kích động, khóe mắt thậm chí trào dâng một dòng nước nóng.
Tám năm chịu hàm oan khuất nhục, mang hết tiếng . Tám năm phóng đãng hình hài, đủ điều ác.
Tám năm tháng năm như khói, quỷ quỷ. Tám năm gia đình còn là gia đình, mẫu ôm hận mà chết, thê tử lạnh nhạt đối đãi.
Tám năm trầm mặc, đổi lấy mấy câu tự bạch ngắn ngủi của ngày hôm nay.
Đó là ván cờ “Duệ Tam Gia” bày từ lâu, là quân cờ tầm thường nhất. Không thể bất cứ điều gì, nếm trải hết khổ sở cũng thể biện bạch cho một câu. Nếu Trấn Viễn Hầu dồn đường cùng bất đắc dĩ vung quân vây kinh, e rằng vẫn thể hạ gục .
Con đường quá xa, quá lâu .
Hắn lợi dụng bao nhiêu , phụ bạc bao nhiêu .
Trên tay nhuốm bao nhiêu máu, vì đạt mục đích mà mất bao nhiêu và việc quan trọng nhất đối với .
May mắn , ngay hôm nay, cuối cùng thể trút bỏ gánh nặng, quang minh chính đại chính .
“Ngươi chính là Triệu Văn Tảo?” Giọng cao trầm hùng uy nghiêm, “Dùng lương thực kém chất lượng thế loại , cao giá chuyển mại cho tai dân, phát quốc nạn tài, ẩm bách tính huyết, Văn Trọng Khuynh cố nhiên tội, nhưng ngươi với tư cách là trảo nha, lẽ nào là trong sạch?”
Triệu Tấn cúi xuống, một tiếng “Thảo dân tội”.
Duệ Thân Vương vội vã : “Phụ hoàng, hết thảy chuyện đều nguyên do, những lời Triệu Văn Tảo , từng câu từng chữ đều là sự thật. Việc là do nhi thần một tay xúc tiến, nếu phụ hoàng giáng tội, xin hãy tận giáng vu nhi thần.”
Đại điện trống trải, cửa một hàng đại nhạn lướt qua.
Ánh nắng đẽ xuyên qua những ô kính lưu ly bảy sắc cửa lưới, giao thoa giữa trung tạo thành ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Triệu Tấn im lặng lắng từng câu hỏi đáp của những ở và . Khoảnh khắc , trong lòng vô cùng nhẹ nhõm. Dù thể xác định thể thoát tội . cuối cùng cũng thành một đại sự trong đời, công đức viên mãn, công thành thoái...
Bệnh của An An thuyên giảm. Vợ chồng Trần Hưng và Trần bà tử đến trấn, định mở việc ăn.
Lâm thị và Nhu nhi ở Y Huyện, đợi An An khỏe mạnh mới cùng dọn về.
Lâm Thuận giữa trấn và huyện.
Gánh nước, đốn củi, đưa gạo đưa lương thực, buổi tối còn hộ viện.
Trần Hưng cảm thấy thích hợp, tuy là thích, nhưng dù với Nhu nhi cũng là qua điền lý hạ... Trần bà tử tức giận : “Ông đừng xen chuyện .”
Trần Hưng Trần bà tử nghĩ gì, đều Triệu Tấn ngục phạm đại sự, Trần bà tử chất phác, cảm thấy chắc chắn quan phủ là đúng, Triệu Tấn nhất định là .
Bởi nàng Nhu nhi dây dưa với Triệu Tấn nữa. Nàng thể , Lâm Thuận vẫn còn quan tâm Nhu nhi, nàng tác hợp con gái và Lâm Thuận nối tình xưa.