Thứ Thê [Cổ trang mê tình] - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-09-14 12:25:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhu nhi ôm An An dậy, giường khẽ cúi gối, gọi “Triệu gia”.
Triệu Tấn gật đầu, uống chút rượu, áo choàng cởi ở gian ngoài, mặc một chiếc áo bào hẹp màu ngà dệt kim văn ly. Thắt lưng buộc đai vàng khóa kỳ lân, rủ xuống hai dải ngọc bội tua rua, trông quý phái trầm , mất vẻ tuấn tú phong lưu.
Nhu nhi mấy năm nay tiếp xúc nhiều với kim chỉ, là tay nghề của đại sư phụ Cát Tường Lâu.
Triệu Tấn từng bước về phía nàng, mặt nàng. Nhu nhi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy vươn tay về phía .
Tim nàng bỗng ngừng đập. Hắn với nàng, bàn tay đó đặt lên cánh tay nàng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ trong lòng nàng.
Một thoáng nín thở, một thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nàng chút bồn chồn và thoải mái. Triệu Tấn đến gần, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng nàng, một luồng nóng ran như tê dại chạy dọc sống lưng , trong lòng khẽ rung động, lẽ là men lên đầu, nóng trong phòng xông lên, khiến còn tỉnh táo lắm.
Hắn hạ thấp giọng, ôn tồn : “Tối nay nàng cùng An An đón giao thừa ?”
Sợ nàng nghĩ nhiều, vội vàng thêm: “Nếu nàng ở , sẽ ngoài nữa, cùng nàng đón giao thừa với con, ăn cơm chuyện. Nếu nàng định , thì, sẽ đưa nàng về.”
Những lời đó, dịu dàng mà chứa đựng sự trầm tĩnh đến đáng sợ. Cứ trêu chọc dò xét như , đến cuối cùng nhẹ nhàng rút lui, như thể quang minh lạc, như thể chuyện đều dễ dàng. Khiến kịp hiểu lầm bất cứ điều gì.
Trần Nhu cũng chẳng tự rước phiền não, nàng liếc đứa bé, “Lát nữa dỗ nàng bé ngủ , sẽ . Triệu gia cần khách khí, cần tiễn…”
“Cũng cố ý để tiễn nàng,” ngắt lời nàng, “Tiện đường thôi, trong nhà chỉ một , An An , cùng ai đón giao thừa? Quách Tử Thắng bọn họ tội nghiệp là kẻ cô độc, nên lập một ván, uống rượu đánh bài, nàng đó, những kẻ , chẳng chút gì đắn.”
Hắn mỉm , ngữ khí nhẹ nhõm mật. Trần Nhu cũng chọc , với những kẻ cũng chẳng khác gì , cũng rõ đắn.
Hai trò chuyện nhẹ nhàng ôn hòa, thêm khí ngày tết vốn mang theo niềm vui, chút ngượng ngùng và cố chấp lúc ban đầu cũng tan biến hết.
Trần Nhu chơi với An An một lúc, Triệu Tấn xuyên qua đình viện thư phòng y phục. Phúc Hỉ khi thắt cổ áo choàng sa tanh màu xanh bạc của Triệu Tấn, ngẩng đầu lên liền thấy khóe môi Triệu Tấn cong lên một độ cung. Phúc Hỉ khỏi cũng mỉm . Bọn họ những kẻ hạ nhân, mong mỏi nhất là chủ tử sắc mặt . Mấy ngày Triệu – Trần gặp mặt, như xa lạ, giằng co mấy tháng, chẳng mấy khi thấy dáng vẻ tươi của gia, năng việc đều cẩn thận gấp bội, sợ chọc gia vui. Nay thế thật chẳng tệ, Trần cô nương dường như chịu hòa hoãn, gặp mặt khách khí, hai còn thể xoay quanh chủ đề về đứa bé mà chuyện hồi lâu.
Phúc Hỉ thậm chí còn cảm thấy, trạng thái hiện tại của hai . Ngày ở tiểu viện Hồ Đồng Nguyệt Nha, quá mật, ngược dễ sinh xích mích. Nay gia giữ khách khí hơn, cô nương tự chưởng quỹ, cũng còn vẻ rụt rè khiến xót lòng như nữa.
Triệu Tấn thấy khóe miệng Phúc Hỉ sắp rách đến tận mang tai, mắng: “Chuyện gì khiến ngươi vui đến ?”
Phúc Hỉ rụt tay hì hì : “Năm mới mà, ngày lễ lớn, ai mà vui?”
Triệu Tấn gật đầu, vô cùng tán thành. Ngày lễ tết đến, bất luận là ai, trong khí tươi vui rực rỡ cũng khỏi vui mừng. Trẻ nhỏ mong kẹo bánh và tiền thưởng ngày tết, lớn mong náo nhiệt đoàn viên, những ngày như thế , một nhà vốn nên tụ họp một chỗ, .
41_Hắn nhận lấy chiếc áo choàng bằng gấm đen vân vàng tự thắt , nghĩ một lát, liền tháo chiếc nhẫn ngọc đeo ở ngón tay, ném về phía Phúc Hỷ.
Phúc Hỉ đưa tay đón lấy, trong lòng căng thẳng vô cùng, thứ đắt tiền thế , nếu đỡ thì vỡ mất.
Triệu Tấn ngoài : “Giữ lấy , bận rộn cả năm , coi như một phần thưởng.”
Phúc Hỉ vội vàng quỳ xuống: “Tạ ơn gia ban thưởng, ôi chao, cái thật quá quý trọng.”
Tiếng Triệu Tấn từ trong sân truyền : “Cứ để hai , chăm sóc đại tiểu thư. Gia ở nhà, tùy các ngươi chơi đùa thế nào cũng .”
Phúc Hỉ suýt nữa thì vui đến nhảy dựng lên. Ngày thường Triệu Tấn cũng theo sát, ngày lễ tết cũng theo xã giao, ý của gia là, thể cho nghỉ dài ngày ?
Ngoài cửa, Trần Nhu đợi xe, Triệu Tấn từ lối nhỏ tới, từ xa thấy một bóng lưng thanh mảnh.
Nàng khoác một chiếc áo choàng màu trăng, lót bông dày, che đường cong vòng eo.
Hắn chợt thấy tiếc, nàng còn trẻ, nên mặc những màu đỏ tươi, hồng phấn non, vàng mơ, xanh liễu. Màu trắng nhợt nhạt , khiến thấy ngán ngẩm, mang khí vui tươi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đủ sạch sẽ, đạm bạc , cần những màu sắc tươi sáng tô điểm, mới linh động hoạt bát. Hắn thích cô nương mặc đồ đơn giản, hoa mỹ rực rỡ mới toát lên vẻ sống động mê hồn.
Quản sự của Mã Xa Phòng tiến lên, bẩm báo với : “Thưa gia, hôm nay Mã Xa Phòng phái mấy chiếc xe đưa các gia và phu nhân trong tộc , chỉ còn chiếc , xin đưa ngài , đó mới đưa Trần chưởng quỹ khỏi thành?”
Mèo Dịch Truyện
Đây là chiếc xe thường dùng, hôm nay đặc biệt treo đèn lồng đỏ xe, rèm xe cũng đổi thành nỉ đỏ. Triệu Tấn mặt, hỏi ý Trần Nhu: “Trần chưởng quỹ, chỉ đành ủy khuất nàng cùng chung một đoạn.”
Trần Nhu sắc trời, do dự : “Ta tự …”
Triệu Tấn để nàng hết, căn dặn quản sự: “Cứ như .”
Quản sự cúi lời, vội vàng sai đánh xe đầu, Triệu Tấn vén rèm xe, hất cằm về phía Trần Nhu: “Lên xe.”
Hai lượt xuống, mỗi một bên bàn nhỏ. Trong xe đèn lồng chiếu sáng lờ mờ, từ lò đất cầm lấy quai ấm , rót cho nàng một chén .
Trần Nhu “Đa tạ”, nước lượn lờ, mờ đôi mày mắt của nàng.
Triệu Tấn liếc , dám nhiều.
Xe ngựa chạy khỏi Kim Yến Giác, lên đại lộ.
Bên ngoài tiếng pháo nổ vang, còn thể thấy tiếng gọi của phụ nữ và tiếng của trẻ con.
Triệu Tấn vén rèm lên, đường phố náo nhiệt. Lũ trẻ đang đuổi đùa giỡn, hôm nay đường hầu như xe ngựa, một đứa trẻ chạy đến xe của Triệu Tấn, rèm đỏ treo xe, la lên với bạn bè: “Nhìn kìa, cô dâu!”
Trẻ con thấy xe đỏ thẫm liền cho rằng đó là kiệu hoa của cô dâu mới. Mấy đứa trẻ búi tóc chỏm cùng vỗ tay la lên, chạy theo xe.
Triệu Tấn nhướng mày , từ trong túi bên hông lấy một nắm bạc vụn rải ngoài. – Hắn là tộc trưởng, thấy vãn bối là thưởng, hôm nay đặc biệt chuẩn ít bạc vàng, đựng trong một túi gấm, nặng trịch một đống.
Đi qua phố dài, dần dần trở nên yên tĩnh. Các cửa hàng san sát , đều mất vẻ náo nhiệt thường ngày. Trần Nhu đang định buông rèm xuống, bỗng một tiếng hú cực kỳ chói tai xé gió bay tới. Tiếp theo là thứ gì đó nổ tung nền trời, b.ắ.n những tia lửa rực rỡ.
Triệu Tấn từ lúc nào gần, chỉ bầu trời phía tây bắc : “Nàng xem, là pháo hoa.”
Trần Nhu ngẩng đầu, kinh ngạc những đốm lửa rơi xuống như mưa. Tiếp theo một tiếng rít chói tai nữa, một vệt lửa bay vút lên trung, “Bùm” một tiếng, nở bung thành những đóa hoa lửa tuyệt .
Trong mắt nàng phản chiếu ánh sáng chói lọi , kinh ngạc đến thốt nên lời.
Trong các vở kịch , cung đình năm nào cũng đốt pháo hoa rằm tháng Giêng, các phi tần nương nương đều tụ tập xem. Pháo hoa trong dân gian ít đốt hơn, nàng ở Thủy Nam Hương từng thấy từ xa một , pháo hoa đó lớn bằng cái , cũng sáng bằng cái , chỉ là vài đốm lửa lẻ tẻ, kịp bay cao rơi xuống .
Đây là đầu tiên trong đời nàng thấy những bông hoa lửa rực rỡ đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thu-the-co-trang-me-tinh/chuong-79.html.]
Đó là một vẻ rung động lòng đến nhường nào.
Pháo hoa dễ tàn, giai nhân khó gặp, Triệu Tấn từ phía chống thành xe bên cạnh nàng, siết chặt cánh tay , ôm lấy hình mảnh mai của nàng lòng.
Hắn nữa, rõ ràng lúc đầu, nào luyến tiếc đến thế. Sau khi chia xa, ngược càng nhớ nhung. Hắn sẽ nghĩ về những điều của nàng từng , dù là giả.
Có lẽ điều khiến thể buông bỏ nhất, chính là vì nàng là giả.
Tưởng rằng nắm chắc phần thắng, phát hiện, căn bản từng , từng sở hữu.
Hắn luôn đặc biệt tham lam, cũng đặc biệt thích thử thách những điều khó khăn. Nếu như… thể khiến nàng một lòng một thì . Nếu như…
Nàng ngẩng đầu, màn trời rực rỡ bên ngoài, những đốm lửa như băng lấp lánh, mãnh liệt nở rộ, cũng nhanh chóng lụi tàn.
Không từ lúc nào, xe ngựa đến bờ Khem Giang, tiếng tơ trúc ngừng nghỉ, ca nữ thuyền múa tay áo, cất lên khúc ca “Hiểu Trang Sơ Quá”.
Mặt hồ đóng băng, tựa một tấm gương rộng lớn, phản chiếu ánh pháo hoa, phản chiếu những con thuyền.
Khuôn mặt Triệu Tấn, chỉ còn cách mặt nàng một tấc, sẽ chạm . Nàng nếu lúc đầu , liền thể hôn nàng. – Nàng nếu đầu, nhất định hôn nàng. Phải hôn thật lâu thật kỹ, từng chút một gỡ bỏ lớp áo giáp lạnh lùng của nàng. Phải dịu dàng kiên trì, cho phép nàng trốn tránh.
Hắn phát hiện chính , ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. Tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch… như thể mong đợi, mang theo chút sợ hãi.
Cảm giác , từ đến nay từng .
Mong đợi một nụ hôn mật, khát khao một đôi môi mềm mại.
“Lộ chút đỉnh đinh hương, … dắt đào vỡ…” Ngay cả khúc ca của ca nữ , cũng đang dẫn dắt , theo hướng hằng nghĩ.
Thế nhưng, thời cơ mắt vẫn chín muồi, hành động lỗ mãng, chỉ càng đẩy xa hơn. Hắn nén thở nặng nề, kiềm chế khát khao cuồng nhiệt, đợi nàng đầu, liền lập tức rút lui.
Trần Nhu đầu , thấy Triệu Tấn đang ngay ngắn ghế đối diện.
Khoảnh khắc nàng trở nên căng thẳng, nhận như rơi một trống vô cùng chật hẹp, thể cứng đờ một lát, đợi đến khi đầu , phát hiện lầm.
Hắn mày mắt trong sáng, nhướng mày hỏi: “Đẹp ?”
Lời kỳ lạ, đầy ẩn ý. Nàng cố nhiên , hỏi hẳn là pháo hoa bên ngoài, chứ . cùng lúc đặt câu hỏi, nàng thật sự .
Mặt Trần Nhu nóng bừng, gật đầu, : “Ừm.”
Triệu Tấn : “Ngày thiên thu của thái hậu trong cung, pháo hoa b.ắ.n còn lớn hơn cái mười , Hoàng thượng tự tiện xa hoa, nhưng khi hiếu kính thì chút qua loa, nếu cơ hội, hãy đến cổng tiền môn kinh thành mà xem.”
Không đợi nàng chuyện, Triệu Tấn : “Đợi An An lớn hơn chút, dẫn nàng bé cùng. Nói chừng lúc đó nàng cũng ăn phát đạt, kinh thành cũng cửa hàng của nàng .”
Trần Nhu : “Làm thế , buôn bán nhỏ chỉ tạm đủ trang trải, kiếm chút tiền cơm gạo, giống Triệu gia ngài, là đại phú thương thực sự.”
Hai nâng đỡ , khá giống khí thương trường. Triệu Tấn nhịn bật : “Quá khen, lăn lộn nhiều năm, chỗ dựa che chở, cũng là bản lĩnh của riêng .”
Hắn quả là hiếm khi khiêm tốn.
Trần Nhu đầu ngoài nữa, mới phát hiện xe ngựa rời khỏi cổng bắc Triết Châu.
Nàng kinh ngạc : “Nơi Triệu gia đến, qua ? Tại , lỡ việc của ngài.”
Triệu Tấn xua tay, hiền lành : “Uống rượu đánh bài, cả đêm còn dài mà, sợ chán, vội. Cứ đưa nàng về , thì cũng khó mà yên tâm.”
Nói vẻ mập mờ, nhưng đợi Trần Nhu gì, : “Coi như giải khuây , liên tục một tháng nay, ngày nào cũng tặng quà xã giao, trốn một lát, bớt những tên xa chuốc vài chén rượu.”
“Quách Tử Thắng, nàng còn nhớ ? Cuối năm vợ sinh một đứa con trai, vui mừng khôn xiết, gặp ai cũng lải nhải con trai xinh xắn đáng yêu thế nào, thật là phiền c.h.ế.t .”
“Rồi Từ Lương, nàng thể ấn tượng, tên đen sì, lùn, lưng gọi là Thổ Hành Tôn.”
Trần Nhu nhịn bật .
Triệu Tấn nhướng mày : “Nàng đừng , trong những , thực sự coi là , nào mời khách cũng là , dàn xếp chuyện cũng là , bọn họ ức h.i.ế.p cũng là giải quyết.”
Trần Nhu mím môi : “Ngài năng lực, gánh vác nhiều hơn là .”
Triệu Tấn : “Nàng xem, ngay cả nàng cũng , bọn họ đều lừa như thế, dỗ bỏ tiền bỏ sức họ. Thật đáng thương cho một kẻ cô độc như , chẳng ai yêu thương cả.”
Trần Nhu một lời, đến bên môi dám hỏi.
Hắn còn chính thê mà, chẳng lẽ Lư thị thái thái cả đời trở về nữa ?
chuyện như thật sự quá riêng tư, phận của nàng, chẳng là gì của , hỏi điều gì chứ?
Triệu Tấn rót thêm một chén , đẩy đến mặt nàng: “Trần chưởng quỹ, ôi chao, nàng xem gọi thế , thật khách sáo, gượng gạo. Hay là vẫn gọi nàng là Nhu Nhu nhé, nàng nhỏ hơn nhiều, gọi một tiếng tên riêng, cũng tính là vượt phận chứ? Thuận Tử ca của nàng, liệu vui ?”
Hắn hỏi câu , tim đập dữ dội.
Ung dung bình tĩnh chỉ là vẻ bề ngoài, sợ sự căng thẳng giằng xé của lộ , may mà vốn sâu sắc, Trần Nhu chắc sơ hở.
Nàng mím môi, chút khó xử: “Triệu gia, ngài ý gì khác, nhưng thế … dường như lắm. Ngài hoặc là gọi cả họ lẫn tên, cứ gọi là Trần Nhu .”
Triệu Tấn “ừ” một tiếng, nâng chén nhấp nhẹ: “Trần Nhu, cũng . Thực cũng lo cho nàng, dáng vẻ Lâm công tử , dường như để tâm việc nàng đến thăm An An.” Không nhận câu trả lời, thể yên tâm, truy vấn thêm, thậm chí dùng từ ngữ khá thẳng thắn.
Lâm Thuận để tâm việc nàng thăm An An, mà là để tâm việc nàng với rõ ràng.
Ở qua đêm, sáng sớm cửa nàng, ai mà chẳng nghĩ ngợi nhiều? Hắn phóng đãng quen , nhưng nàng là một lương dân, Lâm Thuận cố chấp giữ lễ nghi, thể lo nàng tổn hại danh tiết. Ở Ỷ Huyện ít lời đồn đại , Lâm Thuận sợ nàng tổn thương.
Trần Nhu chua xót một tiếng, trả lời mơ hồ: “Ta đến thăm đứa bé mà, cũng chẳng gì quá đáng. Lần …” Nàng nghĩ đến cú đ.ấ.m của Lâm Thuận dành cho , vô thức mặt , “Thật xin , liên lụy ngài Thuận Tử ca của hiểu lầm.”
Triệu Tấn nàng gọi “Thuận Tử ca” liền thấy khó chịu, đôi mắt híp , che ánh hàn quang sắc bén bên trong. Hắn nhếch môi một tiếng, khẽ khịt mũi: “Không , chỉ là ăn một cú đ.ấ.m thôi mà, nàng chịu, oán hận.”
Tay Trần Nhu cầm chén , tự chủ mà run lên.