định nhân cơ hội mở rộng kiến thức ngoài sách giáo khoa cho em , ai ngờ Niên Niên  nhanh tay cất bức thư đó ,  bóc thư khác.
Vừa , cô bé  kéo  cùng xem, bàn luận xem lá thư nào  văn phong  nhất.
Càng ,  càng thấy nặng lòng. Bảo  giáo viên lúc nào cũng  bài văn của  thiếu một thứ gì đó.
Thiếu mất phần quan trọng nhất—cảm xúc.
Những lá thư   thật sự  . Nếu đem áp dụng  bài văn, e rằng ngay cả Mạnh Trì cũng  đọ  .
Đáng tiếc thật, đáng tiếc thật.
Người thương  mà   hững hờ…
“Chị Khương, chị thấy trong đây thư nào  nhất?”
  định chỉ  lá thư của cô gái  , bỗng một bàn tay vươn  từ phía .
Người đó rút  một bức thư mà   thể nào  quen.
Làm  mà  quen cho !
Bức thư  từng   gối  suốt một tháng  khi  lấy hết can đảm gửi .
Mạnh Trì đặt bức thư xuống bàn, ngay giữa  và Mạnh Niên Niên,  gõ nhẹ lên mặt bàn.
“ thấy bức   nhất. Bạn học Khương thấy ?”
Một cú phản đòn quá xuất sắc.    Mạnh Trì  nhận  đây là thư của  .
 nếu     , chắc chắn là   bức thư  .
"Thật ? Để em xem nào!"
Mạnh Niên Niên   định bóc thư , tim  suýt nữa nhảy khỏi lồng ngực.
May mà ngay lúc cô bé  cầm lên, Mạnh Trì  rút  bức thư từ tay cô bé.
"Bức    xem."
"Thôi  ,  keo kiệt quá."
 còn tưởng Mạnh Trì sẽ bỏ qua chuyện  , nhưng    lướt mắt qua , chạm  ánh  của .
Đối phương khẽ .  lập tức  chuyện   đơn giản.
"Bạn học Khương,  vẫn  trả lời câu hỏi lúc nãy đấy."
" nghĩ..."
 nghĩ Mạnh Trì  ẩn ý gì đó, nhưng thư của    ký tên,   khi   chỉ đơn thuần thấy bức thư    hơn một chút?
" cũng   mà,   nó  thế nào chứ? Nếu  chọn,  thấy bức thư  mới là  nhất."
Vừa ,   lắc lắc một bức thư khác  tay. Không    bừa . Dựa  mấy bức thư    nãy giờ, bức  thực sự  .
Đến , một cô gái,  còn  chút rung động, huống hồ  nhận  thư mà  hề  phản hồi gì,   chắc cũng buồn lắm nhỉ?
Mạnh Trì  chằm chằm  lá thư trong tay , im lặng một lúc lâu,   gì thêm.
Cho đến khi chuông báo thức  cài vang lên.
Bầu  khí đột nhiên trầm xuống cũng nhờ  mà  phá vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thu-tinh-omgh/chuong-2.html.]
Mạnh Niên Niên là  phản ứng đầu tiên,  vẻ cô bé nhận  giữa  và Mạnh Trì đang  gì đó là lạ.
"Anh,    việc của   , bọn em  học ."
Mạnh Niên Niên thu hết đống thư  bàn  thùng, đóng chặt .
"Được thôi, từ giờ cấm em tự ý lấy đồ trong phòng  nữa."
"Không   bảo em học hỏi văn chương của các chị  ?"
Mạnh Trì tiện tay nhét lá thư của   túi,   chặn  ý định lén lấy  của .
"Anh  là khi   ở nhà, em  thể  xem. Còn  , em tự tiện lấy ."
Mạnh Niên Niên bĩu môi, lôi tập bài tập .
"Chị Khương,  học thôi, đừng  chuyện với tên đại tra nam  nữa."
Mạnh Trì  bước  cửa, đột nhiên vòng , ôm theo cả thùng thư.
"Mạnh Niên Niên,   để   thấy em    nữa, thì đừng hòng ăn vặt."
"Mạnh Trì! Anh chỉ  dùng cái  để uy h.i.ế.p em thôi!!!"
Giọng  mang đậm ý  của Mạnh Trì vọng từ ngoài cửa : "Dùng  là ."
Mạnh Niên Niên vò rối tóc ,  mặt khổ sở  .
"Chị Khương, chị đừng  thích kiểu đàn ông thẳng đơ vô duyên như  em nha. Trước đây  chị  đến tận nhà đưa thư tình, kết quả     đến phát . Mẹ em bảo   chắc chắn sẽ ế cả đời."
 giật giật khóe miệng, thầm nhủ:
[Em gái , muộn . Vì trong đống thư   cả thư của chị đấy!]
 chuyện   thể   ?
Tất nhiên là .
"Chị chắc chắn  thích . Chị thích kiểu  dịu dàng,   lời ngọt ngào, còn   chữ  nữa."
Nói đến đây,  và Mạnh Niên Niên  ,  hẹn mà bật .
"Chị Khương, chị thật sự  trúng tim đen luôn."
"Giỏi đấy,  dùng cả thành ngữ  cơ ."
Không sai, ai mà ngờ  một   trai như Mạnh Trì, chữ   như gà bới thế . 
Học giỏi là một chuyện.
 mỗi   thầy cô gọi tên riêng chỉ vì chữ   là chuyện khác.
Thấy Mạnh Niên Niên còn định tiếp tục đào sâu chủ đề ,  vội vàng chặn .
"Được ,  , mau học bài ."
 tập trung giảng bài cho Mạnh Niên Niên nên  để ý cánh cửa  đóng chặt.
Gió khẽ thổi  cánh cửa lay động, bóng dáng thiếu niên thoáng lướt qua.
Không để  dấu vết nào.
Suốt phần còn  của buổi học, Mạnh Niên Niên  vẻ tập trung hơn hẳn.
Dạy xong,  cũng  quá mệt, chỉ là cô bé  vẻ còn  tán chuyện với .     nhắn tin giục về ăn cơm.