Tối , Tiết Huyền vẫn như cũ ở  ngoài động phủ Tiết Thải Tảo mà ngủ.
Kỳ thực, Tiết Thải Tảo cũng từng  ít  đuổi  .
Mỗi khi nàng  lệnh,  luôn ngoan ngoãn cúi đầu,  một lời cãi , chỉ im lặng lui xuống, từng bước từng bước rời khỏi.
 chỉ qua một đêm, Tiết Thải Tảo  phát hiện tiểu sư  vẫn ngủ  tàng cây gần đó.
Tiết Thải Tảo: “…”
Thôi .
Nàng thở dài, chẳng buồn đuổi nữa. Lặng lẽ mà thỏa hiệp.
Nói thực, Tiết Thải Tảo cũng chẳng   xử trí thế nào với tiểu sư  . Nàng  thể nhận   đối với  tựa hồ mang theo một loại bệnh trạng mê luyến, nhưng dường như  sự  sớm vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hai  cùng  tu tập   bao nhiêu ,  từng truyền thụ cho  mấy bộ  pháp, tiểu sư  thì luôn giữ vẻ ngoan ngoãn, một bộ duy mệnh thị tùng. Dù cho Tiết Thải Tảo  là  cứng rắn đến , nhất thời cũng khó mà dứt khoát đoạn tuyệt cho .
Chỉ  một , Tiết Thải Tảo nổi nóng, trực tiếp ném cho  một cái võng đơn sơ, cùng một cái tiểu chăn mỏng: “Lăn lên đó ngủ! Ngủ  đất coi còn  thể thống gì.”
Tiết Thải Tảo thầm cảm thấy bản  dần biến thành một gia trưởng tính tình nóng nảy nhưng  chẳng nỡ nặng tay với hài tử, hết   đến  khác nhượng bộ.
Bóng đêm càng lúc càng sâu.
Như thường lệ, Tiết Huyền vẫn  xếp bằng  chiếc võng , bắt đầu tu tập tâm pháp. Dù cái võng   lắc lư bất , nhưng  cũng  để tâm.
Dù … là sư tỷ đưa.
Tu tập  một hồi, thần sắc Tiết Huyền bỗng trầm xuống.
Hắn đột nhiên điều khiển thần thức, mạnh mẽ nhào  thức hải, cắn xé một phần thần thức của kẻ đang trú ngụ trong  thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-10.html.]
Dù  bản   bằng đối phương, nhưng đây là  thể của ,  sân nhà  lợi thế. Hai bên giằng co, thần thức triền đấu  lâu mới chịu tạm ngừng.
Dĩ nhiên, Tiết Huyền vẫn là  thất bại.
Sắc mặt  trắng bệch, môi khẽ run, thế nhưng  kiên quyết  chịu nhả  mảnh thần hồn  cắn , lập tức mạnh mẽ nuốt xuống.
Hắn  rõ, nếu cứ thế , sớm muộn gì cũng  đối phương đoạt mất  thể.
Hắn    đối diện với ánh mắt đề phòng của sư tỷ.
Càng  cam tâm cứ mãi yếu ớt như thế .
Hắn , sư tỷ thích cường giả.
Mà  hiện tại còn quá yếu.
Tiết Huyền nhắm mắt, cố gắng tiêu hóa năng lượng cắn xé  từ thần thức đối phương. Một lượng lớn ký ức hỗn tạp cũng theo đó ùa về, khiến đầu  đau như  nứt toác.
Cắn chặt răng, Tiết Huyền từ  võng nhảy xuống, chậm rãi  đến tựa  cửa động phủ, ngửa đầu  ánh trăng lơ lửng  cao.
Dưới ánh trăng, bóng dáng  dần phân tán, hóa thành vô  điều trạng quỷ dị, tựa như những con rắn nhỏ chui bò khắp nơi, từng đợt từng đợt lặng lẽ trườn về phía động phủ Tiết Thải Tảo.
“An phận một chút.”
Ánh mắt Tiết Huyền lạnh băng,  chút lưu tình bóp nát mấy điều trạng phía  dám vượt giới.
Trong thức hải, thần thức đối phương quan sát  đấu tranh với đám dị vật, năng lượng  cắn nuốt xong liền bùng lên phẫn nộ.
Dù , Tiết Huyền vẫn điềm nhiên mà nhếch cằm, như thể đang trào phúng đối phương.
“Ngươi đang từng chút một… biến thành .” Tiết Huyền cắn chặt khớp hàm, trong mắt hiện lên sát ý.