“Tiết Huyền sư ,  ngươi  ở chỗ ?”
Một vị khách  mời mà đến.
Đây là cách  từ Tiết Huyền.
Vị  chính là Trần Cảnh sư ,  mà trong tháng   đến đây ba lượt.
Luôn viện cớ tỷ thí, nhưng ánh mắt   chẳng lúc nào rời khỏi sư tỷ.
Tiết Huyền cảm thấy khó chịu đến cực điểm, gần như  thể khống chế chính .
Từ  khi  cắn nuốt  một phần thần hồn trong thức hải ,    thể thấy rõ "niệm" của kẻ khác dục niệm nơi đáy lòng, vốn  che giấu  bề ngoài đạo mạo.
Mà dục niệm nơi Trần Cảnh đối với sư tỷ vẩn đục, nhơ nhớp, buồn nôn đến mức khiến   lạnh cả sống lưng.
Không một ai… xứng đáng dùng loại ánh mắt đó  sư tỷ.
Tiết Huyền khẽ nhúc nhích đầu ngón tay.
Một con tiểu xà màu xám tro, hóa từ sương mù mà thành, nhanh chóng luồn  trong  thể Trần Cảnh, lặng lẽ nuốt lấy dục niệm của .
Trần Cảnh    phát giác, chỉ chuyên tâm nghĩ cách đuổi cái tiểu sư  chướng mắt  , hòng lấy cớ  chuyện riêng cùng Tiết Thải Tảo.
Hắn  vài lời, nếu  nhân lúc   , e là về  càng khó mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-11.html.]
Mà Tiết Thải Tảo  chẳng hề nhận  sự đối kháng ngấm ngầm giữa hai .
Trong mắt nàng, Tiết Huyền cùng Trần Cảnh sư  hẳn cũng coi là tương giao  tệ. Dù  lúc ban đầu, chính Trần Cảnh  cùng nàng đưa Tiết Huyền nhập môn. Nếu  Tiết Huyền chỉ ỷ  nàng mà lạnh nhạt với  khác, cũng  hợp đạo lý.
Chỉ là, Tiết Thải Tảo trong lòng mơ hồ cảm thấy tiểu sư  … dường như  quá mức lệ thuộc  nàng.
Nàng từng âm thầm quan sát, phát hiện ngoại trừ bên cạnh , Tiết Huyền gần như  chủ động kết giao với bất kỳ ai. Không bằng hữu,  sư    cận, bình thường khi   nàng bên cạnh thì tựa như một cái bóng cô tịch, lạnh lẽo quái dị.
Chuyện … rõ ràng là  .
Tiết Huyền tuổi còn nhỏ, bất quá chỉ 17-18, tư chất  phi phàm. Trong mắt Tiết Thải Tảo, một thiếu niên như  đáng  nên hi cuồng nộ mạ, ngạo nghễ tiêu dao, dám rút trường kiếm đơn độc chu du thiên nhai, cạn chén say cùng thiên kim, chẳng cần quan tâm nhân thế nhãn quang.
Thiếu niên, là   một đoạn cẩm tú phong lưu.
Nàng từng  tuổi trẻ như thế.
Những góc cạnh   mài mòn, những cuồng vọng   diệt tắt, những   ngông ngạo  ánh mặt trời chói mắt.
Tiết Thải Tảo từng hy vọng   thể lôi Tiết Huyền  khỏi bóng tối, để  cũng   thấy một đạo quang minh, nhưng nàng    mãi  trói buộc bởi một ánh sáng duy nhất.
Bởi vì đạo quang , cho dù  chói mắt đến , cũng chỉ là khoảnh khắc mặt trời xé mây mà thôi.
Thứ chờ  phía ,  là ngàn vầng thái dương rực rỡ.
Vì , Tiết Thải Tảo cố ý tạo cơ hội cho Tiết Huyền tiếp xúc nhiều  hơn, hy vọng  sẽ bước  khỏi bóng tối mà sống đúng với tuổi trẻ  từng .