“ sư tỷ… chính là  từng ,   nguy hiểm.”
Nguyên bản thiếu niên còn đang  cợt, bất chợt  thẳng lưng, ánh mắt thẳng tắp  nàng.
Hắn vứt bỏ hết vẻ ngoan ngoãn giả bộ ban nãy, nụ  cũng  còn ôn hoà. Trong đôi mắt là một mảnh lạnh ngắt hoang vu, ánh sáng  đó vốn non nớt nay  thành chí ngạo cuồng liệt.
Không còn chút nào là bộ dáng thiếu niên hiền lành mà ngày thường vẫn  phía  nàng.
Tiết Thải Tảo nhếch môi thở dài một tiếng.
Đến    .
Thật hiếm  một khắc nhu tình uỷ mị, còn  ấm chỗ  đổi sang bộ mặt lạnh lẽo .
Tên  chẳng thèm học Tiết Huyền giả dạng  cẩu con ngoan ngoãn gọi sư tỷ lấy lòng  khác, mà  qua khí thế , thậm chí nàng  cảm giác kẻ  tuổi tác còn lớn hơn   ít.
Tiết Thải Tảo lười bày cái bộ dáng sư tỷ từ ái, cũng chẳng buồn tranh cãi. Nàng thậm chí cầm bầu rượu rót cho  một chén, từ tốn uống cạn.
“Nào,  ?” Nàng khẽ khàng quơ quơ bầu rượu.
"Tiết Huyền"   gì, lười biếng dựa nửa   án nhỏ.
Bộ dáng rõ ràng vẫn là thiếu niên , nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt  mang theo một loại phong tình mờ ám lạ thường.
  phong tình.
Tiết Thải Tảo suýt chút nữa cho là  hoa mắt.
Người  mặc áo choàng, ánh mắt say mơ màng,  lộ  vài phần tiêu d.a.o câu hồn.
Nàng cưỡng chế bản  nhớ  bộ dáng tiểu sư   cúp đuôi gọi “sư tỷ”  đó.
Thật .
Héo .
Đây là   tự tay dắt , giờ   giống , quỷ  giống quỷ thế , ai xuống tay  chứ.
Nếu  đây vẫn là thiếu niên non nớt  kéo từ đáy giếng lên, chẳng bằng bảo nàng  gặp quỷ.
"Tiết Huyền" xem chừng cũng tửu lượng chẳng  gì, nhưng   tự lượng sức. Hắn  uống rượu nàng đưa, chỉ lười nhác cầm chén rượu xoay xoay trong tay, dáng vẻ chẳng  gì kiêng dè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-13.html.]
Tựa hồ cũng  chút tức giận với thái độ lạnh nhạt chẳng mấy để tâm của nàng.
Bất chợt, Tiết Thải Tảo  thấy  lưng  lờ mờ hiện  bóng dáng một con mãng xà cực lớn.
Nàng theo bản năng siết chặt  thể.
Cự mãng  rõ ràng   ác ý, chỉ đưa đầu tới gần, cẩn thận mà vươn lưỡi l.i.ế.m lấy tay nàng.
Tiết Thải Tảo nghiêng đầu né tránh, trong lòng thầm mắng, cái tên bệnh nặng , còn bày trò.
Con mãng xà thấy   ghét bỏ, ủy khuất mà rụt đầu , quấn  thành một đống.
Tiết Thải Tảo hít sâu một , buông lỏng , mắt liếc "Tiết Huyền" một cái, ánh mắt như đang : “Liền thế thôi ?”
Kỳ thật mà , Tiết Thải Tảo cảm thấy cái đạo hữu chiếm cứ  thể Tiết Huyền , tám phần là đầu óc  bệnh.
Hắn luôn luôn ám chỉ với nàng rằng Tiết Huyền  bình thường, xui khiến nàng  kiện lên chưởng môn, đem Tiết Huyền nhốt  đại lao.
Ví như lúc  chắc hẳn   chuẩn  giở mấy lời kỳ quái quái đản đó .
Những lời ám chỉ lung tung khiến    phân biệt  rốt cuộc là   ý   ý ,  lúc  để lộ chính  cũng chẳng  thứ gì  ho.
Tiết Thải Tảo  thể  nghiêm mặt mà : “Chúng  là danh môn chính phái. Dẫu các ngươi  chút cổ quái, cũng  đến mức cần   tay g.i.ế.c .”
Nếu chỉ bởi một  khả nghi mà chẳng  chứng cứ gì  vọng động tư hình,  chẳng  Lâu Quan Tông  đổi bảng hiệu thành Ma tông .
Nàng thật sự  lý giải  cái lối suy nghĩ vòng vo của đạo hữu .
“Nếu  một ngày Tiết Huyền thực sự thẹn với trời đất sư môn,  tất nhiên sẽ thanh lý môn hộ.   mắt  an phận, thành thật, ngươi   đối phó  cái gì?”
Tiết Thải Tảo lười biếng khuyên : “Đạo hữu, ngươi và Tiết Huyền giờ là   cùng một chiếc thuyền, an phận chút .”
"Tiết Huyền" ngẩn .
Tiết Thải Tảo ngửa cổ uống một  cạn chén,  thuận miệng hỏi: “Đạo hữu, ngươi tên gì?”
Đối phương im lặng thật lâu.
Cuối cùng, chỉ thấp giọng  một câu: “Ta…   tên.”
Đến khi Tiết Thải Tảo  ,  chẳng thấy  .
Thiếu niên  gục xuống bàn, đôi mi dài phủ lên bầu mắt, vẽ thành một đường bóng cong cong.