Tiết Huyền ngủ một giấc tỉnh , phát hiện  đang   một chiếc sập mềm mại,   còn đắp một tấm thảm lông màu tím nhạt.
Còn  kịp định thần, bên tai  vang lên giọng nữ quen thuộc: “Tỉnh  thì   ngoài.”
Một luồng pháp lực mềm mại mà chẳng hề ôn nhu đẩy   cửa.
Tiết Huyền theo bản năng mà thuận theo, đến khi cửa động phủ khép  phía  mới chợt ý thức  hóa  đây là sư tỷ động phủ!
Còn  kịp đỏ mặt e thẹn, Tiết Huyền  nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Khi  say ,  thể liền  một kẻ khác tiếp quản.
Sư tỷ hiếm hoi ôn nhu cũng   cho ,  sư tỷ đích  rót rượu cũng   , thậm chí  lưu  qua đêm… cũng   !
Mặc kệ cơn đau đầu  khi say rượu, Tiết Huyền sa sầm mặt, lập tức vọt  thức hải tìm cái tên tiện nhân  liều mạng.
Cảm nhận  chủ nhân  phẫn nộ  ghen tuông, một bóng rắn nhỏ từ thức hải nhô lên. Càng ngày càng  thực thể rõ ràng.
Ngay khi Tiết Huyền  nữa cắn nuốt một phần thần hồn của đối phương, mấy con rắn nhỏ    thể rời khỏi thức hải, trườn  ngoài.
Mà đám , đương nhiên đều nhằm thẳng đến động phủ của Tiết Thải Tảo.
Tiết Huyền hoảng hốt, vội vàng triệu hồi chúng nó trở về.
Hắn còn  nghĩ  nên giải thích với sư tỷ thế nào về việc trong  thể   kẻ khác chiếm giữ, cũng như cái chuyện  với  thường vốn  chẳng giống .
Nghĩ tới đây, Tiết Huyền mới nhớ … cái tên ngu xuẩn cùng  cộng tồn trong thức hải  tối qua còn dám huyễn hóa cự mãng ngay  mặt sư tỷ.
Tiết Huyền: …
Mẹ nó,   đánh một trận.
Việc đến nước , trốn cũng trốn  .
Giờ luyện tập cố định mỗi ngày, Tiết Thải Tảo   đối diện như  khi, mà ung dung  ở một bên, chậm rãi  .
“Nói thật thì  khoan hồng.” Nàng khẽ nâng cằm, thần sắc thản nhiên.
Tiết Thải Tảo chắc chắn tối qua con cự mãng  là từ bóng dáng Tiết Huyền mọc .
Toàn  đen kịt, hung ác linh hoạt, tuyệt đối  giống ảo ảnh mà là một con sống xà.
Loại thuật pháp  ít nhất trong chính đạo, Tiết Thải Tảo  từng  ai dùng qua.
Để tránh đối phương qua loa lấy lệ, nàng cố ý lên giọng chế giễu: “Lại là vị ma tu nào  bụng truyền cho ngươi pháp thuật đấy ?”
Tiết Huyền nghẹn lời. “Không  ma tu gì cả…” Nói  hai câu  cảm thấy  .
Vì mấy thứ thuật pháp  là  từ ký ức của kẻ  trong thức hải cắn nuốt mà học , mà tên đó thì ma đến  thể  ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-14.html.]
Thế là lời đến miệng đành xoay một vòng, cắn răng nhận bừa: “… .”
Tiết Thải Tảo suýt  chọc , trừng mắt  : “Tiết Huyền, ngươi  cho  rõ, rốt cuộc đó là cái gì. Nếu    bẩm báo chưởng môn sư bá.”
Nói xong  chậm rãi: “Ngươi  từng  ác sự, chúng  cũng sẽ  thương tổn ngươi, nhưng ít nhất ở chỗ  thì  thể để ngươi tiếp tục ở  mà  rõ ràng như .”
Lời  nửa thật nửa giả.
Bẩm báo chưởng môn là thật, nhưng  đuổi   thì .
Nếu Tiết Huyền thực sự  vấn đề, nàng,   cận nhất bên cạnh , tất nhiên  là  giám sát đầu tiên.
Tiết Huyền quả nhiên luống cuống.
Trong thức hải, cái tên vô danh  còn  lên tiếng: "Hừ, nàng gạt ngươi đó, tối hôm qua còn cảnh cáo  mà…"
Chưa kịp  hết,  thấy cái tên ngu xuẩn  quả nhiên mắc câu  bộ.
“Không  rắn, là… "niệm".”
Tiết Huyền hạ giọng,   một bí mật mà từ  đến nay  từng kể với ai.
Hắn từ nhỏ chính là quái thai.
Ban ngày  thì chẳng khác  thường, nhưng đêm xuống, thế giới  mắt liền  đổi.
Người    đều quấn quanh những luồng sương mù đủ màu, từ trong bóng tối uốn lượn bò , quấn quanh lấy chủ nhân.
Chẳng ai cảm thấy  gì bất thường.
Chỉ  , giấu mãi  dám hé môi.
Chuyện quái thai như ,  xua đuổi, bài xích  nhục mạ đều là chuyện bình thường.
 mà  ,   giấu  .
Lần ,  nghiêm túc giải thích với Tiết Thải Tảo "niệm" là gì.
Có  ký ức của Vô Danh,  đại khái cũng hiểu  "niệm" chính là dục vọng của con  hóa thành.
Nó là vật cộng sinh của nhân tính, luôn ẩn núp trong bóng tối, quanh quẩn bên .
Cũng coi như là thứ phổ biến thôi.
Tiết Huyền gấp gáp  chứng minh với sư tỷ rằng  bình thường.
Để chứng minh bản  vô hại,  lấy lòng mà thả  một con rắn nhỏ, ý bảo Tiết Thải Tảo cứ tùy ý chơi.
Tiết Thải Tảo: “Thật cũng  cần.”
Con rắn nhỏ  từ chối, buồn bã cuộn  , tự cắn đuôi  thành một vòng tròn.