Ở Lâu Quan Tông, chỉ cần chính thức bái nhập môn hạ một vị trưởng lão,  tử đều  thể  động phủ riêng.
Tiết Huyền tất nhiên chẳng thể nào  qua nổi khảo hạch, theo lý mà  thì lúc  còn  sớm để tính đến chuyện động phủ. Thế nhưng bản   hiển nhiên   chẳng  ý thức gì về việc , suốt ngày chỉ dính lấy sư tỷ như sam.
Tiết Thải Tảo  chút nghi ngờ rằng tên gia hỏa  cho dù nhập môn chính thức , tám phần cũng ngày ngày canh ở  cửa động phủ nàng mà chực.
Động phủ của Tiết Thải Tảo năm đó là phụ  nàng cùng sư phụ liên thủ xây dựng. Bề ngoài thoạt  điệu thấp, bên trong  rộng rãi nhã nhặn,    kín đáo.
Tiết Thải Tảo suy bụng   bụng , đối với một tu sĩ, động phủ    thật sự  quan trọng. Nàng nghĩ, Tiết Huyền vốn là  chẳng  lo mấy chuyện ,     thích, cũng chẳng  chỗ dựa,  hẳn nên giúp đỡ một phen.
Kỳ thực Tiết Thải Tảo mấy ngày  đóng cửa phong sơn chính là để  cho Tiết Huyền một cái động phủ riêng.
Đến khi thật sự  xong ,  đưa , Tiết Thải Tảo mới chợt thấy ngượng ngùng.
Năm đó phụ  nàng với sư phụ xây động phủ cho nàng là lẽ đương nhiên. Còn nàng đây,   động phủ cho sư … tính thế nào cũng thấy  là lạ.
Miệng thì lúc nào cũng bảo tiểu sư   mở rộng tầm mắt, đừng suốt ngày quấn lấy . Kết quả hành động thì… cho   lễ,  cho   động phủ.
Tiết Thải Tảo chỉ hận  thể tự vả một cái.
 lúc    mang đến , chuyện  đến nước , cũng chẳng thể rút lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-20.html.]
Nàng đành cứng da mặt tìm đường giữ thể diện cho : “Sư phụ  tính tình tùy ý,  lẽ sẽ chẳng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt . Ta chỉ là… chuẩn   cho ngươi một chỗ. Nếu  thích thì    thể tự đổi.”
Sau lưng   tiếng đáp, Tiết Thải Tảo nghi hoặc  đầu .
Kinh hãi “Sư  ngươi… ngươi… ngươi thế nào  nở hoa !! Mau thu pháp! Hoa bay cả đến  chân   !!”
Những đóa hoa  đều là do Tiết Huyền "niệm" mà biến . Tiết Thải Tảo cũng  tiện trực tiếp diệt trừ, nhất thời tay chân luống cuống.
Tiết Huyền  yên tại chỗ, đôi mắt ngẩn ngơ  nàng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Ta… cảm ơn sư tỷ…” Hắn nghẹn ngào,   nên lời.
Vô luận là Tiết Huyền  Vô Danh trong thức hải , cả đời  cũng  từng nhận  lễ vật nào như .
Không  bởi động phủ   bao nhiêu trân quý, mà là…  từng  ai, sẽ nghĩ đến   lo liệu những chuyện thế .
Chưa từng  ai, thật lòng vì  chuẩn .
Hắn trôi dạt lưu lạc  quá lâu quá lâu, chỉ cần  thấy một ngọn đèn le lói nơi nhà cao tầng xa xa, cũng đủ thấy mãn nguyện.
Không ngờ một ngày nào đó ánh đèn  tựa như đom đóm giữa đêm hè,  bay về phía , rơi  lòng bàn tay.
Có  ấm, khiến lòng bàn tay  đau nhói, mà  luyến tiếc buông.