Sự thực, Trần Cảnh c.h.ế.t tuy liên can đến Tiết Huyền, nhưng cũng   do  trực tiếp  tay.
Người động thủ chính là thị nữ bên  Trần Cảnh, Tĩnh Nương.
Nàng cùng năm với Tiết Huyền nhập môn,  điều thiên tư bạc nhược, căn cơ  , sớm  khó mà lui. Vốn định âm thầm ly khai, nhưng  sinh tâm tư khác, chủ động tiếp cận Trần Cảnh, tự tiến chẩm tịch, cuối cùng cũng   thu dụng  thị nữ. Bên ngoài chỉ  nàng là  tử tạp dịch,  từng cho ai   phận thực sự.
Mấy tháng , Trần Cảnh đột nhiên cảm thấy thần hồn bất , mời y tu xem bệnh,  đó vẫn luôn dựa  thuốc mà dưỡng.
Người bốc thuốc, sắc thuốc chính là Tĩnh Nương.
Từ một ngày nọ, nàng lặng lẽ  đổi vài vị thuốc trong đơn. Nàng  việc cực kỳ cẩn thận,  là  bên gối của Trần Cảnh, chẳng ai nghi ngờ nửa phần. Đợi đến khi Trần Cảnh xảy  chuyện,  dấu vết   nàng xóa sạch.
Tiết Thải Tảo    cắt cử   chấp pháp thẩm tra, cũng là nữ tu duy nhất trong nhóm. Vừa thấy cổ Tĩnh Nương còn vương dấu vết  tra khảo, Tiết Thải Tảo cũng  phí lời vô ích, chỉ đặt cây roi xuống bàn.
“Nói .”
Tĩnh Nương  đối diện, ngón tay run rẩy nhưng sống c.h.ế.t vẫn giữ thẳng sống lưng.
Giây phút ,  lẽ là thời khắc duy nhất trong đời nàng giữ  tôn nghiêm.
Nàng xuất  từ kỹ viện, khó khăn lắm mới thừa lúc mẫu  sơ ý mà trốn , lén tham dự tuyển chọn  tử nhập môn của Lâu Quan Tông. Từng mơ ước rằng, linh điệp sẽ bay quanh nàng, như trong thoại bản, từ đây thoát khỏi bùn nhơ, bước lên con đường tiên đồ.
 nhân sinh nào  thoại bản. Hiện thực là nàng chỉ  thể lặng lẽ co ro trong góc tối,  một tia trời cao chiếu cố. Ngay lúc nàng gần như tuyệt vọng, một con linh điệp nhỏ run rẩy bay ngang qua,  ánh mắt khát cầu của nàng,  đậu xuống  một thiếu niên nghèo hèn, bẩn thỉu bên cạnh.
Dựa  cái gì?
Tĩnh Nương cả đời  từng nhạy bén như .
Nàng lập tức giơ tay bắt con bướm, hướng về tiên trưởng đang tuần tra nở nụ  mềm yếu, mang theo mị ý mà nam nhân yêu thích nhất.
Dù  cũng chỉ là một con linh điệp nhỏ bé mà thôi. Rơi  ai, chẳng  cũng như  ?
Nàng  thoát khỏi cuộc đời nhơ nhớp   lâu, chẳng còn dư thiện tâm để nghĩ đến cái thiếu niên , rằng  nàng cướp  kỳ ngộ sẽ thành  thế nào.
Khi nàng rũ đầu  lệnh tiên trưởng  dậy, một nữ tiên tử trẻ tuổi bước tới, cũng  thấy cảnh .
Nàng mang thiếu niên  rời , lướt mắt  Tĩnh Nương một cái, cuối cùng  chẳng  gì.
Tiết Thải Tảo.
Sau  Tĩnh Nương mới  , nàng tên là Tiết Thải Tảo.
Tĩnh Nương từng cảm kích nàng.
Ai ngờ thiếu niên   vẫn cứ dây dưa nàng mãi.
Ban đầu, Tĩnh Nương khinh thường.
Nàng tự , một kẻ  linh điệp ưu ái như Tiết Huyền, thiên phú chỉ e cũng chẳng hơn gì một phàm nhân như nàng bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-22.html.]
Chỉ là về … về  thế nào?
Chính nàng cũng  nhớ rõ. Từ khi nào bản   cam tâm thông đồng với ma quỷ, tự đưa   lưới,  nịnh bợ vị tiên trưởng Trần Cảnh , vị mà nay  hóa thành tử thi lạnh lẽo.
Hắn vẫn còn nhớ nàng, cũng chẳng quá mức kháng cự.
Tĩnh Nương  rõ     là phu quân của , nhưng… nhưng dù thế nào, so với xuống núi  kỹ nữ  chẳng  hơn ?
Đã từng, nàng hầu hạ qua  bao nhiêu hạng , hiện giờ chỉ hầu hạ một ,  là vị tiên trưởng tuấn tú, dù  chút khổ sở, thì   ?
Tĩnh Nương vẫn tự nhủ với bản  như , cho đến ngày đại bỉ.
Nàng tận mắt chứng kiến Tiết Huyền lấy tư thế nghiền áp mà giành thắng lợi. So với thuở mới nhập môn,  nay  mạnh hơn  bao nhiêu , ánh mắt  về phía Xanh Đen Sơn nhu hòa đến độ như ánh sáng xuyên qua mây đen.
Lúc , một  sư tỷ  quen  nàng kẻ thì thiên tư bình thường, kẻ thì tư chất kém cỏi đều bắt đầu tính đường xuống núi. Các nàng : “Dù gì cũng học  chút ít thuật pháp, thật sự   thì học thêm y thuật. Tu giới  dung , xuống phàm trần mở y quán nuôi  cũng dư dả, dù  cũng mang danh tiên môn hạ sơn, vẫn còn chút tiếng tăm.”
Hóa … xuống núi cũng chẳng đến nỗi tuyệt đường.
Các nàng còn trêu ghẹo Tĩnh Nương lanh lẹ, nên sớm chuẩn  đường lui cho bản .
Tĩnh Nương chỉ  khổ, trong lòng mờ mịt.
Đêm , nàng bối rối  về chỗ Trần Cảnh, c.h.ế.t lặng mà  đó, để mặc  tùy ý. Nước mắt vô thanh vô tức chảy xuôi về phía thái dương.
Kẻ lấy sắc hầu , thì  thể  lành  bao lâu?
Năm xưa trốn khỏi thanh lâu, nàng từng tự nhủ với bản  như .
Đến giờ, nàng  quên mất.
Nhân sinh    nào cũng cho   cơ hội lựa chọn .
Nàng  dựa  sắc  và hèn mọn mà đổi lấy một , hiện giờ, đường lui  tuyệt.
Sau một   Trần Cảnh mắng mỏ, ẩu đả thậm tệ, Tĩnh Nương rốt cuộc lựa chọn xuống tay.
Trần Cảnh thẳng đến  khi c.h.ế.t mới   là nàng hạ độc thủ, khóe mắt trợn đến  nứt .
Tĩnh Nương lạnh nhạt  , đưa tay day trán,   bộ xiêm y  đầu tiên lên núi năm ,  một   về phía Chấp Pháp Đường.
Nàng , mặc bọn họ tra thế nào,  cũng trốn chẳng thoát.
Chỉ đưa  một yêu cầu: “Xin các ngươi gọi Tiết sư tỷ tới,   manh mối  giao cho nàng.”
Đối mặt với Tiết Thải Tảo, Tĩnh Nương mang tội  của  khai  rành rẽ,  giấu nửa lời.
Cuối cùng, nàng sửa  y phục, cung kính quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh: “Đa tạ sư tỷ.”
Cảm ơn  năm đó từng cho  một cơ hội.
Tiếc rằng…    giữ lấy.