Vô Danh sinh    thể thấy  những thứ dị thường như sương mù u tối và sắc màu quái dị bám lấy  .
Khi còn nhỏ, Vô Danh sợ hãi những làn sương lạ . Cha  mất sớm,   vứt  nơi hoang phế, trú  trong một miếu Thành Hoàng mục nát. Ban đầu, ban ngày còn yên , về  thì  làn sương quỷ dị bắt đầu xuất hiện bất kể ngày đêm.
Vô Danh là đứa trẻ  ngoan, mỗi  thấy   sương đen quấn quanh liền nhắc nhở.  đổi  chỉ là ánh mắt khinh rẻ và tiếng quát: “Quái vật!”
Hắn từng nghĩ, e rằng ngay cả chó hoang ngoài đường cũng nhận  nhiều thiện ý hơn .
Trong miếu Thành Hoàng hoang vu, chẳng ai đến tế bái. Chỉ  đôi khi vài thư sinh  thi, nhân lúc đêm khuya thắp tạm ngọn đèn dầu,   sách  ánh sáng yếu ớt. Vô Danh trốn  tượng thần mục nát, len lén mượn một tia ánh sáng mong manh  mà .
Hắn chán ghét cái thế giới chìm trong làn sương đêm đen, chán ghét luôn cả chính bản  .
Dựa    khác chửi rủa nhục mạ,  dã thú cướp giật mà tranh giành chút đồ ăn thừa sót, Vô Danh chậm chạp lớn lên. Gầy yếu, bẩn thỉu, hèn mọn đến mức  bằng cỏ rác ven đường.
Hắn cũng từng nghĩ: "Tại    sống?"
   nghĩ,   sống, vốn chẳng cần nhiều lý do như .
Khi mười sáu tuổi, hoặc mười bảy, thậm chí mười tám  ai  tuổi thật của , kể cả chính . Năm đó, Lâu Quan Tông đại danh hiển hách đến thành thu nhận  tử.
Đêm ,   lưu manh đánh gãy chân, đau đến ngất , khi tỉnh  chỉ thấy cách đó  xa   tấp nập, chen chúc  đợi  ban thưởng.
Trời tối, linh điệp đầy trời, tựa như ánh hỏa rực rỡ nhất mà  từng thấy trong đời.
Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y đến móng tay đ.â.m rách da, ánh mắt  chớp  một con linh điệp nho nhỏ bay về phía . Trong lòng hồi hộp nghĩ: "Chẳng lẽ là trời cao cũng thương hại , cho  một đường sống?"
Một vị tiên trưởng áo trắng chậm rãi  tới. Hắn ngẩng đầu, run rẩy chờ đợi.
 vị tiên trưởng  chỉ đỡ một nữ tử mỹ mạo bên cạnh, hai  mỉm   xoay  rời .
Hắn luống cuống níu lấy góc áo trắng,  bẩn vạt áo  . Tiên trưởng nhíu mày,   một câu, vẫy tay lôi nữ tử  bước nhanh rời .
“Chỉ là một con chỉ linh điệp mà thôi.” Có  bên cạnh  nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-26.html.]
“Si tâm vọng tưởng.”
Đêm   chẳng nhớ nổi khi nào hừng đông. Cũng từ đó về , trời trong mắt  chẳng bao giờ còn sáng nữa.
Thế giới của  chỉ còn  làn sương dày đặc bao phủ quanh mỗi . Mặt mũi bọn họ dần méo mó, chỉ còn lưu  những tiếng  nhạo và chửi rủa: “Quái vật!”
Vô Danh  rõ  chỉ  sống, nhưng dường như tất cả   đều  cho  cái quyền .
Đến một ngày,  nhấc chân, bước thẳng  làn sương đen dày đặc. Những bóng ma từng hung tàn  như tiểu sủng mềm mại, nhưng vẫn độc ác nhào về phía chủ nhân mới.
Mùi m.á.u tanh tràn ngập. Vô Danh  giữa vũng máu, mặt  chút biểu cảm.
Cuối cùng, là ma tu đến  chính đạo. Chúng mang  .
Từ đó về ,  trở thành lưỡi d.a.o sắc bén nhất đôi khi c.h.é.m  địch nhân, đôi khi đ.â.m cả kẻ gọi là “chủ nhân”.
Hắn vô danh vô tính,  ai  gọi  là gì, cũng chẳng cần thần binh pháp bảo. Kẻ  đời gọi  Vô Danh,  cũng chẳng bận tâm.
Giết  bao nhiêu , là thiện nhân  ác nhân,  cũng  màng.
Ngày tháng trôi qua, từng ngày một nhàm chán vô vị.
Hắn vẫn ngủ tại miếu Thành Hoàng cũ kỹ năm nào nơi chẳng còn ai dám bén mảng.
Không ai thắp đèn cho .
Cuối cùng, Vô Danh cũng  ngày  một đám chính đạo tu sĩ vây công.
Hắn nghĩ: "Có lẽ…  cũng sống đủ ."
Thế là chẳng né tránh, để mặc vị nữ tu cầm roi đ.â.m thẳng  ngực.
Vô Danh vốn chẳng  thiên tư tu hành, trong  thể cũng chẳng tồn mấy phần linh lực, sống sót chỉ nhờ một  sát khí cùng bản năng. Mất  ý chí,  dễ dàng ngã xuống.
Ta một  nhơ nhớp bẩn thỉu thế , rốt cuộc cũng  ngày kết thúc.