Lâu Quan Tông vẫn lấy tôn chỉ “Sư phụ dẫn  cửa, tu hành cậy bản ”  tông chỉ hành đạo. Cho nên đám sư trưởng ở đây phần lớn cũng chẳng mấy khi quản đồ . Nhập môn , mỗi  tự chọn mấy môn thuật pháp, thích luyện cái gì thì luyện, luyện   thì luyện, ai luyện thành thì   hưởng. Sư phụ chỉ chịu trách nhiệm lúc thu đồ  uống ngụm , nhận một lạy, về  nếu  tử    đánh chết, thuận tiện  đòi  một cái công đạo mà thôi.
Sư phụ của Tiết Thải Tảo từng vỗ vai nàng mà bảo: “Con đường tu hành dài dằng dặc, kẻ theo bên  lâu nhất, mãi mãi chỉ là chính ngươi.”
Nói xong thì quăng tay áo bỏ .
Khi , Tiết Thải Tảo còn nhỏ,  mà ngưỡng mộ  thôi, cảm giác như sư phụ quả thật là bậc cao nhân thế ngoại, ngôn từ chất chứa đại đạo huyền cơ. Về  lớn lên, mới  hôm  sư phụ đang hẹn đánh  cùng chân nhân tông bên cạnh,  xong câu liền vội vã chạy tới.
 cũng đúng là vì lối dạy bảo thế , cho nên nàng từ bé  quen tự  mày mò, tìm đường học nghệ. Có vấn đề thì  hỏi sư trưởng, mà hỏi  cũng chỉ  mấy câu đại khái: “Trước tiên  thế  thế , tiếp đó thế nọ thế nọ, đơn giản thôi mà. Sau đó cứ thế mà luyện, ắt thành thôi,  ?”
Nói chung  sự tùy  ngộ tính.
Lối giáo dục  tự nhiên  hợp với tuyệt đại đa  tu sĩ.  may mắn, Lâu Quan Tông cho phép xuất nhập tự do, chỉ cần trả công pháp đầy đủ, ai    thì . Thường thì mỗi khóa thu đồ , cuối cùng lưu  chẳng  bao nhiêu .
Những kẻ ở , đều  thể vỗ n.g.ự.c tự xưng là “thiên tư dị bẩm, ngộ tính hơn ”.
Tiết Thải Tảo chính là một  như . Từ nhỏ đến lớn, nàng mang danh thiên tài,  tới  cũng   nể sợ. Dù đôi khi gặp  đối thủ mạnh tay, nhưng nàng tính tình cứng cỏi, lòng tin vững vàng,  vấp ngã cũng tự   dậy, tiếp tục luyện tập,  sớm muộn cũng sẽ vượt qua.
Nói cách khác, đến nay nàng vẫn  từng thực sự  ai đè đầu cưỡi cổ về mặt thiên phú.
Chỉ là, hiện tại… nàng bắt đầu mơ hồ hiểu  tại  đám  từng  nàng đánh bại năm xưa,    nàng bằng ánh mắt  căm giận,  bất lực,   chút bất đắc dĩ và khó chịu.
A!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-4.html.]
Vì cớ gì mà tên nhóc  lưng nàng , chẳng khác nào hóa thành một cơn gió  cái bóng, cứ thể len lỏi theo  nàng,  mà nàng     phát giác ?
Tiểu biến thái cúi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng mà  theo nàng, cứ như đang thì thầm đa tạ.
Đa tạ cái đầu nhà ngươi !
Tiết Thải Tảo nghiến chặt răng, lạnh giọng : “Ngày mai  đến!”
Nàng giận đến run .
Tiểu sư  phía  thì vẻ mặt hí hửng,  tự  lăn    cửa động phủ của nàng,   lấy nửa câu đòi thưởng, dáng vẻ như chỉ cần   ở chỗ đó thôi  là phần thưởng lớn nhất đời  .
Tiết Thải Tảo  mà thấy bực , vung tay ném cho  một lọ linh đan trị thương hạng nhất. “Phần thưởng đó! Cút về phòng  mà ngủ !”
Nằm ngoài cửa   thành bộ dạng gì thế ?
Tiểu sư   chút ấm ức, từ tốn nhặt lọ linh đan lên,  dè dặt đặt   cửa động phủ nàng, giọng nhỏ như muỗi: “Sư tỷ…   đổi lấy một phần thưởng khác.”
Hắn vẫn  ở đó,  chịu .
Tiết Thải Tảo bỗng nhớ tới một giống tiểu động vật tiểu cẩu con phe phẩy đuôi, ánh mắt ướt dầm dề y hệt.
Nàng chẳng hiểu tại     tự  uốn éo thành cái bộ dạng thế , mà tính tình nàng cũng  cho phép  thẳng mấy lời chế giễu  , thế là đành xoay   trong động phủ, mặc kệ.