Kể từ  khi chạm đến ngưỡng đột phá mà cũng chỉ  mỗi Tiết Huyền là  thể khiến nàng cảm giác  Tiết Thải Tảo liền cảm thấy cả  thần thanh khí sảng.
 mà   mấy ngày, mai  nở  nữa.
Nàng   cảm nhận  tiểu tử  ở .
Mãi về , Tiết Thải Tảo mới lờ mờ nhận , tiểu tử  tựa hồ  chút tà môn.
Nàng xuất  danh môn thế gia,  ưa thích rong ruổi bốn phương (đánh  là chính). Tuy công pháp  dám xưng là thông tường khắp thiên hạ, thì cũng xem  tám chín phần mười. Mà cái  pháp mà Tiết Huyền tu luyện tới cảnh giới “đạp phong vô ngân” tuyệt đối   loại  pháp nhập môn mà Lâu Quan Tông ban phát cho  tử  thể luyện đến .
Tiết Huyền là do nàng nhặt về từ đám ăn mày ven đường, theo lý mà ,  tuyệt  nên   cơ duyên thế .
Bất quá, tu chân giới xưa nay vốn chẳng lẽ thường. Hôm nay còn là kẻ ăn xin đầu đường, ngày mai liền  thể hóa thành tiền bối đại năng, chuyện  cũng    từng xảy .
Có lẽ… tiểu tử  quả thực gặp  cơ duyên kỳ ngộ gì đó cũng nên.
Tiết Thải Tảo miễn cưỡng áp chế lòng hiếu kỳ của bản . Nàng vẫn luôn  trực giác rằng nên tránh xa Tiết Huyền một chút. Tuy rằng tiểu tử  mỗi    mặt nàng đều ngoan ngoãn cực kỳ.
Vì thế mấy ngày nay, ngoại trừ khi luận bàn tỷ thí, nàng cũng  để ý đến tiểu sư  , càng  rảnh rỗi đến mức  ngắm nghía xem  tu luyện bộ dạng  .
Tiết Thải Tảo thở dài một .
Tối đến.
Tiết Thải Tảo  vô   mở mắt từ trong đả tọa.
Đáng chết! Vẫn cứ thấy ngứa ngáy trong lòng! Rốt cuộc là cái loại  pháp gì…
Nàng rốt cuộc nhịn  , quyết định tự   xem thử.
Vừa bước  khỏi động phủ, thì thấy ngay tiểu sư  chẳng   hổ  vẫn  ở một góc cách cửa  xa. Tiết Thải Tảo đành  miễn cưỡng ép  coi như  thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-7.html.]
Không thể  ,  thấy  ban đêm vẫn chăm chỉ tu hành như , trong lòng nàng cũng thoải mái  đôi chút. Ít nhất còn hơn là loại  cần nỗ lực mà cũng mạnh như quái vật.
Có  ít   kiêng kỵ việc công pháp của    khác  lén, cho nên Tiết Thải Tảo cũng chẳng thèm che giấu khí tức bản , tùy ý bước  gần, trực tiếp  thẳng.
Nếu Tiết Huyền lập tức thu thế, nàng cũng sẽ  khó xử gì.
Tiết Huyền hiển nhiên cảm nhận  ánh mắt của nàng, cả   cứng đờ một cách rõ rệt.
Nhờ ánh trăng sáng vằng vặc đêm nay cùng thị lực xuất chúng, Tiết Thải Tảo  thấy  rõ một mảng ửng đỏ bất ngờ lan lên má và vành tai của thiếu niên.
Quả thực thần kỳ, mặt đỏ bừng cả lên, hệt như phía   thứ gì đó đang đuổi theo  .
Tiết Thải Tảo nhịn   cạn lời.
Nàng nhẫn nại  đợi nửa khắc, đối diện với một tên ngốc giống như cái tượng gỗ, chẳng  chút chuyển biến   nào, vẫn  đó máy móc vận công.
Tiết Thải Tảo hít sâu một .
Nàng tận lực dịu giọng hỏi: “Còn luyện   luyện?”
Tiểu sư   tựa hồ   nên trả lời thế nào, ngơ ngác  nàng, lắp bắp hỏi:“Tỷ… thấy thế nào?”
Tiểu sư  ,  kiểu gì cũng thấy  quá thông minh.
Tiết Thải Tảo  nhịn    thở dài. “Ngươi cứ luyện tiếp ,   .” 
Nàng khoát tay áo, xoay .
Nàng vốn tưởng rằng tiểu tử   đó sẽ thả lỏng  đôi chút, ai ngờ đối phương  lập tức cụp hẳn xuống.
Tiết Thải Tảo: ?