Đối với một tiểu sư  tựa như cây mắc cỡ thế , Tiết Thải Tảo quả thật cũng   nên  thế nào cho .
Hắn vì   đỏ mặt? Là tự ti vì tư thế luyện công quá khó coi ? Tiết Thải Tảo bình tĩnh ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng tạm , hơn nữa  pháp vốn chẳng câu nệ  , dùng  là .
Hiển nhiên, tiểu sư   nghĩ thế,  ngượng ngùng mà xoắn xuýt.
Tiết Thải Tảo đành quy về một chỗ, chắc chỉ là tâm sự vụng vặt của một thiếu niên  thành thục mà thôi.
Nàng cũng  tiện  thêm, quyết định đợi đến ban ngày, tìm dịp  rõ với Tiết Huyền.
“Sư ,  pháp của ngươi…  thể cho  xem một chút chăng?” Nàng thành tâm hỏi: "Nếu ngươi ngại,  cũng  thể lấy công pháp trao đổi.”
Có lẽ bởi vì ánh nắng ban ngày rạng rỡ, nên tiểu sư  cũng  còn câu nệ như tối qua. Hắn  chút do dự mà gật đầu, còn cẩn thận thi triển chậm từng thức, thậm chí phối hợp với  thở mà giảng giải cặn kẽ.
Tiết Thải Tảo rốt cuộc cũng   vài phần môn đạo. Bộ  pháp  thực chất là một loại đại dung hợp,  sáng lập hẳn  từng nghiên cứu qua  pháp của các tông môn như Lâu Quan, Thượng Thanh, Huyền Bảo…, gom góp sở trường trăm nhà,  thêm cải biên, quả là một bản hợp tập thành công.
Nếu Tiết Huyền mà thực lực mạnh thêm vài phần, với bộ  pháp quỷ dị , Tiết Thải Tảo cũng  dám chắc  né  một chiêu tập kích bất ngờ của  nếu như   ý  .
 xét tình hình hiện tại, tiểu sư   vẫn chỉ  dựa  thứ thần công biến thái  để giở vài trò vặt vãnh, cũng  thể xem là việc đáng kể.
Tiết Thải Tảo thuận miệng hỏi: “Bộ công pháp  tên là gì? Sáng lập giả là ai? Thường thì tên  sáng lập sẽ khắc  đầu ngọc giản .”
Vốn sắc mặt còn ôn hòa, ai ngờ tiểu sư  đột nhiên cứng , nghiêng đầu tránh  ánh mắt của nàng.
“Là… là từ một vị ma tu mà học .” Hắn mang theo mấy phần thấp thỏm, ngẩng đầu liếc  nàng một cái. “Sư tỷ…    cố ý học ma công.”
Không  vì , trong lòng Tiết Thải Tảo  chút cảm giác lạ, song ngoài mặt vẫn thản nhiên, chậm rãi : “Nếu là ma tu mà để , thì cũng coi như lợi hại.”
“Sư tỷ,  đó là ma tu mà.” Tiết Huyền thấp giọng . “Chính đạo gặp thì tất  trừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-8.html.]
“Không  ?” Hắn khẽ  hỏi.
Tiết Thải Tảo liếc  một cái như đang  một tên ngốc quê mùa.
“Nếu kẻ đó sát nhân vô , thì tất nhiên  tru diệt.  mà chuyện  thì liên quan gì đến việc   thể sáng lập  một bộ công pháp thiên tài?”
“Nắm bắt sở trường của kẻ địch,  mới  thể đánh bại  .” Nói đoạn, nàng vỗ vỗ bả vai của .
Bàn tay  chạm tới,  thể thiếu niên khẽ run lên. “Vâng… sư tỷ.”
Hắn ngẩng đầu,  là gương mặt Tiết Huyền quen thuộc.
Tiết Thải Tảo nheo nheo mắt.
“Sư …  chỗ nào  khỏe ?” Nàng thử dò hỏi.
“Một chút.” Tiểu sư   vẻ ngượng ngùng. “Sư tỷ, …    ngoài một lát.”
…
"Không  động   thể ." Trong đầu , một đạo thần thức lạnh lẽo quát khẽ.
Trên mặt Tiết Huyền,   còn vẻ ngoan ngoãn mỗi khi đối mặt Tiết Thải Tảo nữa,   đó là ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm.
Cái thần thức xưa nay vẫn ưa cợt nhả     im lặng như kẻ câm, hồi lâu chẳng thấy động tĩnh, một lúc  mới truyền  một câu: “Nàng bảo  là thiên tài đấy.”
Mang theo vài phần khiêu khích.
Tiết Huyền  đáp,  lập tức thúc giục thần thức bản  hóa thành một đạo lợi kiếm, mạnh mẽ đ.â.m về phía đối phương.
Đối phương  tránh cũng chẳng né, chỉ lạnh lùng bật  mấy tiếng châm chọc.