Nhận thấy sư  học  pháp nhanh lạ thường, Tiết Thải Tảo cũng  che giấu, cố ý thu liễm pháp lực, từng chiêu từng thức vận chuyển chậm rãi, ngầm truyền thụ  những gì bản   tu tập.
Nàng tự  bản lĩnh  bằng đối phương tuyệt diệu như , trong lòng ngờ vực càng sâu. Vì thế, Tiết Thải Tảo hỏi: “Ngươi  học công pháp gì? Chỉ cần là  từng luyện qua, đều  thể truyền thụ cho ngươi.”
Tiết Thải Tảo ngẩng đầu  .
Hôm nay, sư   là bộ dạng  chút quái dị .
Y hệt buổi chiều hôm qua.
Tiết Thải Tảo  chẳng nên lời là lạ chỗ nào, rõ ràng dung mạo cử chỉ  đổi, nhưng   mắt   khiến nàng bản năng cảm thấy nguy hiểm. Bị ánh mắt đối phương dán chặt lấy,  gáy Tiết Thải Tảo lông tơ dựng , cảm giác lạnh lạnh.
Nàng âm thầm cân nhắc, quyết định thử một phen.
Nếu quả thật là…
Kẻ đang mượn  thể Tiết Huyền  chẳng đoán  suy tính trong lòng nàng, chỉ tiện tay chọn đại một khối ngọc giản đưa : “Sư tỷ,   học cái .”
Là một khúc nhạc quyết.
Tiết Thải Tảo nhướng mày. Nàng  do dự,  giơ tay  động tác nhỏ,  hiệu: “Ta cũng chỉ  một ít mà thôi.”
Hiếm  khi  mặt sư  mà nàng lộ  vẻ sinh động, bộ dáng như sợ mất mặt. "Tiết Huyền"  ngẩn , khoé môi cong lên nụ  nhạt: “Sư tỷ, xin chỉ giáo.”
Tiết Thải Tảo lấy từ trong túi Càn Khôn  một chiếc lá cây xanh biếc, sắc lá tươi mượt, ánh sáng mơ hồ lưu chuyển. Nàng đặt lá cây nơi môi, cẩn thận khống chế  thở, thổi từng âm tiết.
Nếu bình tĩnh mà đánh giá, tiếng sáo của Tiết Thải Tảo kỳ thật cũng  tệ, nhưng xét về đạo ý hàm chứa trong khúc nhạc, so với tiên pháp chân chính vẫn còn kém xa.
"Tiết Huyền" lặng lẽ  .
Với tu vi của  hiện giờ, dù là Tiết Thải Tảo ở thời kỳ đạo cảnh cũng chẳng tính là gì. Cho nên,  , chỉ đơn thuần là  mà thôi.
Tiếng sáo lá vang vọng, quanh quẩn bên tai.
Người thổi sáo hiển nhiên tự   học nghệ  tinh, thổi  một hồi liền dứt khoát buông bỏ việc cố mang nhạc quyết  tiếng sáo, tuỳ ý chuyển sang một khúc khác.
Ban đầu còn khoan thai ung dung, dần dần chuyển thành linh hoạt hoạt bát.
Thi thoảng  đoạn đại khái là quên khúc phổ, Tiết Thải Tảo cũng chẳng thèm để tâm, khéo léo xoay chuyển thành đoạn khác, thoải mái vô cùng.
"Tiết Huyền"  cần đưa thần thức  thức hải cũng , tên tiểu quỷ thật sự  hẳn là đang tức  c.h.ế.t trong đầu .
Nghĩ , tâm tình    thêm mấy phần.
Đợi Tiết Thải Tảo thổi xong,  còn chủ động vỗ tay, tỏ ý tán thưởng.
Tiết Thải Tảo hiếm khi  chút thẹn thùng, khẽ vẫy tay, ánh mắt né tránh: “Ta dùng võ nhập đạo, mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế  vốn chẳng rành lắm. Phụ   ép  học một ít để  trò tiêu khiển thôi,  từng để tâm luyện thành thạo.”
"Tiết Huyền" thầm nghĩ, tên tiểu quỷ thật  chắc chắn lúc  nếu  thấy  nhất định sẽ hết lời tâng bốc nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuan-phuc-benh-kieu/chuong-9.html.]
Trước ,  vô cùng khinh thường cái dáng vẻ vờ vịt đó của tên nhóc, nhưng hiện tại nghĩ … khen vài câu dường như cũng chẳng  chuyện khó.
Coi như đáp  nàng câu “thiên tài” khi .
Hắn đang ngẫm nghĩ lựa lời, chợt  bên tai  tiếng  đột ngột vang lên: “Đạo hữu ,  định đóng vai tới bao giờ nữa?”
Hắn ngẩng phắt đầu.
Chỉ thấy Tiết Thải Tảo khoé môi cong cong, ánh mắt sắc bén mà trêu chọc, đầu ngón tay còn đặt lên chiếc lá xanh trong tay.
“Ngươi   Tiết Huyền.”
Nếu là Tiết Huyền thật sự, với cảnh giới thấp kém của , sớm   nàng dẫn  nhạc cảnh trong tiếng sáo ,  gì  chuyện còn tỉnh táo  đây .
Sắc mặt "Tiết Huyền" lập tức trầm xuống.
Một lát , khoé môi  hiện lên nụ  giảo hoạt: “Để Tiết Huyền tự   với ngươi , sư ~tỷ~.”
Hắn cố ý kéo dài âm cuối.
Tiết Thải Tảo  chớp mắt, bình tĩnh  đối phương.
Chỉ trong chớp mắt, kẻ đối diện liền hoá thành bộ dáng tiểu sư  quen thuộc.
Tiểu sư  lúc  sắc mặt u ám, đầy lửa giận, bản năng  thu liễm  mặt nàng nhưng  thất bại. Môi  mím chặt, há miệng mấy      gì,  tức giận  ủy khuất: “Sư tỷ… ngày   nhất định sẽ  cho  .”
Tiết Thải Tảo chẳng hiểu vì , nhưng trong lòng bỗng nảy lên một ý nghĩ mơ hồ.
Cái gọi là “ngày ” , e là đợi đến lúc Tiết Huyền   xử lý xong kẻ  trong  thể  mới  thể mở lời.
Rốt cuộc,  bộ dạng tiểu sư  lúc  quả thực giống như thật sự   g.i.ế.c .
Tiết Thải Tảo cũng  cưỡng ép, chỉ lặng lẽ quan sát , mãi một lúc lâu  mới trầm giọng : “Tiết Huyền, bất kể ngươi gặp  chuyện gì, cũng chớ vượt quá giới hạn.”
Câu   chỉ nhắm đến Tiết Huyền, mà đồng thời là lời cảnh cáo gửi tới đạo hữu nguy hiểm đang ẩn trong  thể .
Tiết Huyền  hiểu ý.
Hắn ngoan ngoãn cúi đầu, tay  trong tay áo nắm chặt, dùng sức đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, đầu ngón tay hằn sâu  lòng bàn tay.
Môi  mấp máy, cuối cùng khẽ hỏi: “Sư tỷ…  còn  thể   thổi khúc nữa ?”
Tiết Thải Tảo khẽ , cố ý bắt chước ngữ điệu giảo hoạt của  nọ, thản nhiên đáp: “Chuyện của ngày  .”
Nói đoạn, nàng hả hê  thấy khóe môi sư  càng mím chặt hơn, tức tối đến phát run.
Đây là…
Một món trả thù nho nhỏ của Tiết Thải Tảo.