Mùi thơm từ trong phòng bếp chậm rãi bay tới…
Chu Giác Sơn ngắm nhìn bốn phía, sân sau nho nhỏ sạch sẽ giản dị, “Sẽ ăn ngon hơn nhà vệ sinh mà em lựa chọn.”
Tại Tư vừa giận vừa buồn cười, cầm chiếc đũa lên, muốn đánh Chu Giác Sơn.
“Em vừa mới đó là…”
Mê Truyện Dịch
“Không có kiến thức.”
Tại Tư cắn môi, uốn nắn, “Là hiểu lầm.”
Chu Giác Sơn cười, từ chối cho ý kiến, anh cầm siêu nước ở trên bàn lên. Lắc lắc, là trống không.
Anh không nghĩ nhiều, cầm siêu nước đi tới bên cạnh vòi nước máy ở sân sau, hứng một siêu nước lã, lại đi tới bên cạnh bếp lò ở trong sân, ngồi xổm xuống, nhìn một chút liền thấy tro bếp đã lạnh rồi.
Quả nhiên, “Địa phương nhỏ chính là muốn tự cấp tự túc [3].”
[3] Tự cấp tự túc: tự làm ra để thỏa mãn yêu cầu tiêu dùng của mình.
Tại Tư một mình ngồi ở trước bàn cũng rất nhàm chán, cô đánh giá xung quanh, đi qua chỗ Chu Giác Sơn, khom lưng nhìn một chút, “Đem siêu nước qua chỗ ông chủ để ông ấy đun cho.”
Phòng bếp nơi đó nhất định có gas hoặc khí thiên nhiên [4], ba năm phút đồng hồ là xong rồi, rất tiện lợi.
[4] Khí thiên nhiên: là hỗn hợp khí cháy được, bao gồm phần lớn là các hydrocacbon, chủ yếu là CH4 (metan) (chiếm khoảng 85%).
“Không cần.”
Chu Giác Sơn cầm siêu nước đặt xuống bên cạnh, vén tay áo lên. Chi phí gas ở Myanmar đắt hơn nhiều so với dùng củi đốt. Nếu như bếp lò đặt ở chỗ này, đã nói lên tiệm này bình thường là nhất định không nỡ dùng gas đun nước.
Bên cạnh bếp lò còn bày một đống củi chưa bổ ra, anh cởi áo khoác ra, lót ở phía trên.
“Em ngồi đi.”
Tại Tư mím môi mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi ở mặt trên, cô tò mò Chu Giác Sơn muốn làm cái gì, liền ôm đầu gối, ngồi ở một bên và sát lại gần anh.
Chu Giác Sơn đi tới chân tường xa xa, vơ một đống lá cây lại, anh móc ra cái bật lửa bật nhẹ hai cái, butan thể lỏng vừa vặn cháy hết, anh cười một tiếng, lại từ trong đống lá cây lấy ra một cành cây nhẵn bóng.
Bên cạnh bếp lò có đặt một con d.a.o nhỏ, anh dùng d.a.o đơn giản cắt đôi cành cây, lại dùng sống d.a.o [5] đập đập cành cây. Bên cạnh bếp lò có sẵn một cái thớt gỗ, anh dùng mũi d.a.o khoét một lỗ, đem vụn lá cây nhét vào trong lỗ đó, lại cầm một ít đất cát rải vào trong để gia tăng ma sát.
[5] Sống dao: phần dày nhất của lưỡi dao, trên một con d.a.o một lưỡi, sống d.a.o ở phía đối diện với lưỡi cắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-108-thuong-ta-cua-toi.html.]
Cành cây bị khoét một lỗ, nhanh chóng mài lửa, dùng tốc độ không dùng sức lực.
Vài giây sau, lá cây bắt đầu bốc khói, chỉ chốc lát sau, lá cây khô ráo bị đốm lửa nhỏ đốt cháy lên, Chu Giác Sơn đem lá cây ném vào trong bếp lò, đứng dậy, nhặt cây rìu ở phía xa lên, lại bổ thêm vài khúc củi ném vào trong bếp lò.
Củi đốt cháy rất mạnh, ngọn lửa đỏ thẫm lúc lên lúc xuống, cương quyết, phun thẳng lên trên.
Chu Giác Sơn đem siêu nước đặt ở mặt trên bếp lò, anh ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn thoáng qua Tại Tư ở bên người.
Người phụ nữ này trước sau vẫn luôn yên lặng nhìn anh, nâng má, mắt sáng ngời, nhìn không hề chớp mắt.
Anh cười một tiếng, chân mày khẽ động, vỗ vỗ tro bụi trên tay.
“Nhìn cái gì?”
“Thật là lợi hại!”
Tại Tư vẫn luôn giống như một tiểu hoa si nhìn chằm chằm anh, cô dùng sức gật đầu, còn dịch một chút đến bên cạnh Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn không khỏi đắc ý, vuốt vuốt mái tóc ngắn màu đen của mình, “Cứ như vậy? Em không có cách bày tỏ nào khác sao?”
Anh ho khan một tiếng, cơ thể thẳng tắp, đã chuẩn bị kỹ càng rồi, sẽ đợi người nào đó đến chủ động hôn anh một cái.
Tại Tư mím môi, do dự một lát, cười hì hì nói, “Ừ… Thật ra em đây còn có một hộp diêm…”
Thời điểm cô vừa mới ngồi vào trên đống gỗ, phát hiện trên nắp lò ở bên chân. Anh có cần thiết phải bỏ qua công cụ lấy lửa hiện đại mà nhân loại mới phát minh được hơn một trăm sáu mươi năm không? Trái lại còn lựa chọn dùng phương pháp đánh lửa thời kỳ viễn cổ.
Chu Giác Sơn tức giận đến bật cười, “Em đưa cho anh!”
“Em không muốn.”
Tại Tư cười đùa, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, cô nhấc váy lên chạy nhanh, đột nhiên bị Chu Giác Sơn hai bước liền bắt kịp.
Anh ôm eo của cô, dùng bụng ngón tay [6] xoa xoa eo của cô, “Không đưa cho anh? Hửm?”
[6] Bụng ngón tay: chỗ này t cũng không biết giải thích như thế nào, mọi người xem hình ảnh ở cuối chương để rõ hơn.
Tại Tư bị nhột quá, vội vàng xin tha, “Cho, em đưa cho anh, không phải, que diêm là dùng hết rồi, là dùng hết sạch rồi! Anh không sai, anh lựa chọn quyết định đánh lửa là chính xác!”
Anh hình như biết rõ huyệt cười của cô ở chỗ nào, càng không ngừng ấn xuống, đến khi nhìn thấy Tại Tư vừa chảy nước mắt vừa cười thì anh mới chịu buông tay.