Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài miệng chưa nói, nhưng biểu tình đã bán đứng anh.
— Cmn chơi đổ mã cái gì.
Chu Giác Sơn phiền muộn, theo bản năng muốn tìm thuốc lá, một giây kế tiếp mới phản ứng kịp là bản thân mình mới cai thuốc rồi, họa vô đơn chí, một cước đạp vào cửa xe, ở trong lòng thầm mắng vô số tiếng thảo nê mã [9].
[9] Thảo nê mã: nguyên bản Thảo nê mã là một loại ngựa có tên là ngựa cỏ bùn, nhưng thảo nê mã ở đây là tiếng lóng của một câu chửi bậy, Thảo nê mã [Cǎonímǎ] gần giống với Tháo nễ ma [Càonǐmā] (肏你妈) (đmm).
Tại Tư không nhịn được muốn cười, biết rõ anh là người nóng vội, không thích trộn lẫn những thứ này. Ngược lại, lại sợ anh thật sự không nhịn được phát tác, vội vàng đáp lời với Chu doanh trưởng.
“Được, đi xem một chút đi.”
Người của bang Bắc Shan hình như đang cố tình trì hoãn, không sao cả, đàm phán hòa bình vốn cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, càng như vậy bọn họ càng không thể nôn nóng, giữ chắc lấy, bọn họ dù sao cũng là đại diện Nam Shan tới đây, cô cũng không tin người của Bắc Shan thật sự có dũng khí cứ như vậy làm chậm trễ nửa tháng của bọn họ.
Chu Giác Sơn liếc nhìn cô một cái, Tại Tư vỗ vỗ mu bàn tay của anh.
Giao thiệp mà thôi, anh không hiểu, vậy thì cứ giao cho cô là được rồi.
“Chu doanh trưởng, tiền vốn đổ mã là ai lấy ra đây?”
Chu Đa Trợ mỉm cười, “Đương nhiên là chúng tôi.”
Nhìn một chút, buôn bán không mất tiền vốn, “Ngài dạy tôi một chút, chọn ngựa có những điểm gì cần phải chú ý không?”
“Ôi, tôi đây cả ngày bận rộn đánh nhau, vả lại làm gì có tiền để chơi trò này.”
… Chu Đa Trợ ngoài miệng nói không hiểu không hiểu, nhưng vẫn là nhịn không được Tại Tư nói chuyện mềm mỏng, không lâu lắm liền đem toàn bộ nội tình mà hắn ta biết nói hết ra ngoài.
Chu Giác Sơn nhướng mày, cười nhạo một tiếng. Quả nhiên, đã từng làm phóng viên chính là không giống nhau.
“Em thật sự định mua hả?”
“Mua chứ.”
Trong mắt cô hiện lên một tia giảo hoạt, nhạy bén lại lanh lợi, kéo Chu Giác Sơn xuống xe.
Đại sảnh Pink Spa Resort (*²) cực kỳ rộng lớn sáng sủa, nguy nga tráng lệ, kiến trúc màu trắng thuần sát rìa mạ một tầng vàng kim, đi qua đại sảnh, lại vòng qua vài hành lang, rất nhanh, liền thấy một bãi cỏ mênh mông.
Ở Myanmar người có thể chơi đổ mã, không phú thì quý. Đoàn người đứng ở cửa, khu vực giáp ranh bãi cỏ đang chống mấy cái ô màu nhạt che nắng ngoài trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-120-thuong-ta-cua-toi.html.]
Người dưới ô che nắng nhìn thấy bọn họ, chụm đầu ghé tai, tiếng nói chuyện xì xào.
“Là Chu Giác Sơn.”
Mê Truyện Dịch
“Là một thế lực mới ở Nam Shan.”
Rất nhanh, đã có mấy người nghe được danh tiếng của anh, đứng dậy, sải bước đi tới chỗ bọn họ.
“Ngưỡng mộ đã lâu, Chu đoàn trưởng.”
“Chu đoàn trưởng thực sự là tuổi trẻ tài cao.”
Một nhóm thương nhân kia, Chu Giác Sơn cũng không có gì ngạc nhiên, người ta cùng anh bắt tay, anh liền đáp lại một cách tượng trưng, thế nhưng là nói cũng không nhiều, tùy ý đi qua chỗ đó đứng ngẩn người, ngửa đầu nhìn trời, nhìn mây, nhìn chim, toàn bộ quá trình đều không thể nào can thiệp.
Trái lại, Tại Tư cô hoàn toàn bất đồng, thích nói chuyện là thiên tính của phụ nữ, huống chi cô còn là một phóng viên.
Tại Tư đứng ở bên người Chu Giác Sơn, như cá gặp nước, hai người vai kề vai, từ trên người cô phát ra một loại ánh sáng chói mắt thậm chí không hề kém so với Chu Giác Sơn.
Mọi người rất nhanh lại không tự chủ tiến tới bên cạnh cô, vây quanh cô.
Chỗ xa hơn, dưới một lều vải rộng rãi nhất, hai cha con ngồi ở đó, im lặng, nhàn nhã uống trà.
Đan Thác khẽ uống một ngụm trà, lắng nghe đối thoại ở xa xa, hắn ta xoa xoa chòm râu. Không hổ là người phụ nữ mà Chu Giác Sơn coi trọng, “Người phụ nữ này thật sự có bản lĩnh đấy.”
Sài Khôn vẫn đeo sợi dây chuyền cẩm thạch nạm vàng kia, ông ta cúi đầu, dùng nắp chén trà nhẹ nhàng cạo cạo mặt nước, “Nếu như mày có bản lĩnh đối phó với Chu Giác Sơn, đợi đến khi chúng ta đứng vững gót chân ở bang Shan, tao sẽ giúp mày giành được người phụ nữ của hắn ta.”
“Thôi bỏ đi.”
Đan Thác xua tay. Hắn ta chính là thích người tài, về phần phụ nữ, bình thường là được, hắn ta thấy không đáng khi chỉ vì một người phụ nữ xa lạ mà ra tay với Chu Giác Sơn.
Trong tay Chu Giác Sơn thế nhưng nắm quyền lực to lớn về chính trị và quân sự của Nam Shan, tương lai Nam Shan sẽ như thế nào, ai cũng không nói rõ được, theo thực lực của Chu Giác Sơn, không chừng một ngày nào đó liền giang sơn đổi chủ thì sao? Đan Thác mặc dù không hề thích nịnh bợ như những thương nhân kia, nhưng chuyện hối lộ tuyệt đối sẽ không kém.
Phía cuối bãi cỏ, Triệu Tuấn vừa vặn dắt một con ngựa tốt màu đen đi tới.
Đan Thác gọi ông qua đây.
Triệu Tuấn buộc con ngựa kia ở trong chuồng ngựa, bước nhanh đi tới.