“Được được được.” Triệu Tuấn lập tức chấn chỉnh thái độ, nhắm mắt, giơ lên ba ngón tay hướng về phía ngọn đèn xin thề. Chỉ chốc lát sau, lại khẽ mở mắt ra, ôm lấy người phụ nữ trước mặt, đi về phòng ngủ, “Anh luyện, anh nhất định sẽ luyện.”
Nhưng mà, thế sự khó lường, từ đó về sau không lâu, Triệu Tuấn cũng bởi vì trong công việc có biểu hiện xuất sắc, được lãnh đạo nhìn trúng, từ cương vị cơ sở điều đến ngành truy bắt tội phạm ma túy.
Không đến mấy năm, ông lại được đề bạt làm đội trưởng, lại không có thời gian luyện chữ, cũng không có thời gian chăm sóc vợ và con gái.
Thời gian vội vã, mãi cho tới vài năm sau đó ông đem Chu Giác Sơn cứu về nhà, không đến vài tháng, chữ Hán của Chu Giác Sơn viết còn tốt hơn ông. Ba người trong nhà đều cười ông, ông cũng không để tâm.
Chữ xấu một chút, không sao.
Tâm tính thiện lương, là được rồi.
Con ngựa tốt sau lưng đột nhiên giơ chân trước lên, kêu một tiếng.
Triệu Tuấn hơi dừng lại, phục hồi tinh thần, lại vội vàng cười tươi, “Ai ôi, Du tiểu thư dáng dấp thật xinh đẹp, tôi nhìn vào, cũng đều là nhìn đến sửng sốt. Là người tốt, Chu đoàn trưởng diễm phúc không cạn.”
Ông giống như người không có chuyện gì, quay đầu, lại chào hỏi với Chu Đa Trợ doanh trưởng của bang Bắc Shan.
Chu Đa Trợ cùng ông thế nhưng lại là người quen cũ, những năm gần đây, từ lúc Sài Khôn bọn họ xây dựng lên khu nghỉ dưỡng spa ở Bắc Shan này, Triệu Tuấn ông ở chỗ này đút lót không ít, sĩ quan cao cấp trên dưới của bang Bắc Shan, ông trên cơ bản đều có thể nhận ra đến tám mươi phần trăm, Chu Đa Trợ càng là khách quen, chỉ cần không đánh trận, luôn luôn chạy tới chỗ này. Nếu không hôm nay đây làm sao sẽ trùng hợp như vậy, cố ý gặp được nhóm người này chứ.
Tại Tư nhìn Triệu Tuấn, có phần không nhịn được cảm xúc, cô không thèm nể mặt, cúi đầu.
Chu Giác Sơn ôm cô vào trong ngực, lông mày hơi nhíu lại, thở dài một tiếng.
Triệu Tuấn ôm bả vai của Chu Đa Trợ, mặt mày hớn hở, “Chu doanh trưởng, cậu xem một chút, cậu chủ Đan Thác nhà chúng tôi đưa hai con ngựa này cho Chu đoàn trưởng, không biết mang ra đây có thể khiến Chu đoàn trưởng coi trọng hay không?”
Thủ hạ sau lưng dắt Tạp Mại và con ngựa nhỏ qua đây, Chu Đa Trợ cười lớn, dùng sức vỗ vỗ lưng của Tạp Mại, “Đùa sao, nhìn con ngựa này bắp thịt rắn chắc, có thể, khẳng định là rất tuyệt!”
Mê Truyện Dịch
Chu Đa Trợ đưa một ánh mắt cho Chu Giác Sơn, ý tứ là con ngựa này rất tốt. Chu Giác Sơn hơi gật đầu, anh cũng không thích cái này lắm.
“Thay tôi cảm ơn ông chủ của ông.”
“Ngài yên tâm.”
Triệu Tuấn quay đầu dùng tay ra hiệu với Đan Thác, Đan Thác đáp lại, tay phải nâng lên, sau đó lại từ từ hướng xuống phía dưới đè một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-123-thuong-ta-cua-toi.html.]
Triệu Tuấn hiểu rõ, “Lão Chu, hôm nay đừng đi! Ở lại chỗ này, buổi tối ngâm suối nước nóng!”
Chu Đa Trợ không hề vội vã đáp ứng, chuyện này trước đó hắn ta chưa thông báo cho Triệu Tuấn bọn họ, hôm nay hắn ta thật ra là mang theo nhiệm vụ tới, ý tứ của Tư lệnh, là muốn hắn ta trước tiên mang Chu Giác Sơn đi dạo ở Lashio, vài ngày sau, chờ tinh lực của Chu Giác Sơn bị mài mòn, sau đó sẽ dẫn anh ta đến địa phương đàm phán.
Đi dạo xung quanh, ngược lại cũng không bằng ở lại khu nghỉ dưỡng spa.
“Được, vậy cũng chuẩn bị gian phòng cho nhóm người Chu đoàn trưởng nữa.” Hắn ta quay đầu, đều đã tự ý quyết định xong rồi mới hỏi Chu Giác Sơn, “Chu đoàn trưởng, ngài nói xem?”
Chu Giác Sơn khẽ nhếch miệng.
“Có thể.”
Ở lại trong khu nghỉ dưỡng này, khắp nơi đều là thương nhân, anh càng có thể hiểu biết rõ ràng hơn về tình hình kinh tế ở địa khu bang Bắc Shan.
Vài người trong lòng đều mang ý xấu, ai cũng không đ.â.m thủng.
Chỉ có Tại Tư, từ trong n.g.ự.c Chu Giác Sơn lặng lẽ ló ra gật đầu, cô liếc trộm Triệu Tuấn, vui mừng, trong lòng giống như tảng đá lớn vừa rơi xuống vậy.
…
Khu nghỉ dưỡng của tập đoàn Sài Khôn chiếm diện tích rất lớn. Ngoại trừ bãi cỏ, khu đua ngựa, còn có vài ao suối nước nóng thiên nhiên cùng đài câu cá, cung cấp cho du khách nghỉ ngơi.
Triệu Tuấn dẫn đoàn người Chu Giác Sơn một đường đi lên tầng ba, ông chọn cho Chu Giác Sơn một gian phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, gian phòng quay lưng về phía Bắc hướng về phía Nam, tầm nhìn vô cùng tốt, đứng ở ban công phòng khách dõi mắt nhìn về phía xa, còn có thể nhìn thấy quang cảnh tươi đẹp của bãi cỏ ở phía xa.
Đám người Chu Đa Trợ đều theo sau lưng, Triệu Tuấn cũng không làm gì nhiều, thời điểm ông đi tới cửa, dường như vô ý đi qua thùng rác rồi ném một mảnh giấy vào đó.
Tại Tư nhìn thấy, Chu Giác Sơn cũng nhìn thấy.
Đợi đến khi vài người dời đi, cô và anh đột nhiên đóng cửa lại, hai người tranh nhau chạy lên kiểm tra thùng rác.
“Buông tay!”
“Anh đưa cho em…”