Chu Giác Sơn liếc nhìn cô một cái, phát hiện Tại Tư đang ngồi xổm ở trước va ly, trong tay nắm chặt một cái đặc mẫn màu trắng thuần.
Anh ngồi dậy, biết rõ là cô nhớ đến chuyện trước kia.
“Tại Tư.”
“Em không sao.”
Cô chỉ là rất hận, rất hận nơi này không có tri thức và ngu dại.
Vừa nãy, vết sẹo kia trên mặt Triệu Tuấn, cũng khiến cho cô kinh hồn bạt vía, đó là một vết thương tàn bạo đến mức nào, có thể tưởng tượng ra được, rốt cuộc là lúc đó ông ấy trải qua tình cảnh nguy hiểm cỡ nào, cuối cùng mới thoát thân được?
“Thật ra, có lúc em sẽ hỏi về nhiệm vụ của anh, không chỉ là tò mò, cũng là bởi vì em thật sự muốn giúp anh. Myanmar quá lạc hậu, em cũng muốn thay đổi mọi thứ ở nơi này, mặc dù ở đây không phải là tổ quốc của em, nhưng em cũng không có biện pháp bàng quan sự tàn nhẫn và đen tối của nơi này.”
Biên giới cũng không quan trọng, dân tộc cũng không quan trọng. Ở trong đáy lòng của Tại Tư, thế giới này vốn không nên phân chia cái gì là địa vị cao thấp, nam nữ già trẻ…
Thế nhưng bây giờ, tất cả tệ nạn đều tồn đọng ở chỗ này. Tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên người cô, cô có thể nhìn thấy đổ máu, nhìn thấy tử vong, ai cũng nói không chính xác được một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì…
Cô rất hận, rất hận…
Chu Giác Sơn đau lòng, kéo Tại Tư lên.
Anh ôm cô vào trong ngực, hít sâu một hơi, đôi môi áp vào trán cô.
“Thiện ác thị phi, tất cả mọi thứ, cuối cùng sẽ có kết quả mà nó nên có.” Phần lớn người Myanmar đều tin nhân quả, đều tin Phật, cái lần anh xuất gia, trụ trì từng nói với anh — tín ngưỡng, là một cái phao cứu mạng cuối cùng mà những người hãm sâu trong đau khổ có thể bắt được.
Anh sở dĩ mang cô đến bang Bắc Shan, cũng là muốn cô giúp anh, anh không phải là thần, một mình anh không gánh vác được nhiều như vậy, anh biết mang binh đánh giặc, nhưng anh không am hiểu chào hỏi giao thiệp với mọi người.
“Hôm nay thời điểm ở bãi cỏ, Triệu Tuấn có nói ông chủ tặng ngựa là ai, em còn nhớ rõ không?”
Tại Tư gật đầu.
“Sài Khôn và Đan Thác.”
“Hai người bọn họ, là tội phạm buôn lậu khét tiếng ở Myanmar. Mấy chục năm qua, vẫn liên tục trộm cắp cẩm thạch và gỗ teak ở cảnh nội rồi vận chuyển sang nước ngoài, đối với người dân bình thường ở Myanmar mà nói, cẩm thạch và gỗ teak chính là vật đáng tiền duy nhất trong cuộc sống khốn khổ của bọn họ, những năm gần đây quân đội chính phủ mở một con mắt nhắm một con mắt, vẫn luôn dung túng buôn lậu, nhưng mấy năm gần đây, bên trong quân đội chính phủ cũng đã trải qua thanh tiễu [2] và chống tham nhũng, hiện tại đã ra lệnh cấm khai thác và buôn bán cẩm thạch và gỗ teak ra nước ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-125-thuong-ta-cua-toi.html.]
[2] Thanh tiễu: tiêu diệt toàn bộ, quét sạch thổ phỉ.
Hiện tại Sài Khôn và Đan Thác đang bị phát lệnh truy nã toàn diện, bọn họ không thể lăn lộn được ở bên trong khu vực quản lý của quân đội chính phủ nữa, cho nên lúc này mới chạy tới ranh giới bang Shan.
Chu Giác Sơn đem ngọn nguồn sự tình, thế nào ra sao, tất cả đều nói rõ ràng với Tại Tư… Anh nói cho cô biết thân phận thật của Triệu Tuấn, có mấy lời, anh biết rõ cho dù mình không nói, Triệu Tuấn đến thì cũng sẽ nói ra.
Ban đêm, sau chín giờ.
Tại Tư ngồi ở trên ghế sofa, chậm rãi gỡ rối từng suy nghĩ…
“Cho nên, hai người kia thật ra là nhân tố quan trọng trong nhiệm vụ của hai người.”
Bọn họ cần phải tìm được chứng cứ có thể chứng minh Sài Khôn và Đan Thác thực sự buôn lậu, còn cần phải tìm được một thế lực khác đang lén lút thông đồng mua bán – buôn lậu quân hỏa với hai người kia…
Chu Giác Sơn sửa lại, “Chủ yếu là nhiệm vụ của ba em.”
“Vậy anh thì sao?”
Anh còn có nhiệm vụ khác?
Chu Giác Sơn trầm mặc trong phút chốc. Anh ngồi vào bên cạnh cô, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có chút không giống nhau. Nhưng còn chưa tới lúc nói ra. Ba em chỉ là một trong số rất nhiều người liên lạc của anh, còn có một ít chuyện, ngay cả ông ấy cũng không rõ lắm.”
Tại Tư rũ mắt, nhìn viên gạch bóng loáng, dưới ánh đèn, viên gạch sứ màu trắng phản chiếu hình dáng của hai người, cô mím môi, nhẹ nhàng nắm bàn tay của Chu Giác Sơn.
Trải qua tò mò, cũng trải qua lý giải, bây giờ cô thấy đau lòng đối với những việc mà anh đang làm…
Anh đảm đương quá nhiều, trên vai cũng gánh vác quá nhiều.
Mê Truyện Dịch
“Em không ép anh, trước tiên chúng ta giải quyết chuyện trước mắt rồi hãy nói.”
Thứ nhất, nhiệm vụ trên bề ngoài, là phải giải quyết hợp tác kinh tế của Nam Shan và Bắc Shan.
Thứ hai, nhiệm vụ của Triệu Tuấn, là phải biết rõ là ai thông đồng buôn lậu quân hỏa với tập đoàn Sài Khôn.
Thứ ba, liền một người Chu Giác Sơn mà nói, anh muốn lợi dụng cơ hội đàm phán lần này, giao hảo với Bắc Shan, tạo một nền tảng tốt cho việc ký kết hiệp nghị đình chiến sau này.