Tại Tư nhìn bóng đêm, trong lòng vô cùng cảm khái, cô nghĩ tới Khang tẩu, nghĩ tới Tiểu Tinh, đương nhiên, “Như thế cũng tốt…”
Cũng không thể thật sự để cô ấy sinh ra được, một khi cô ấy khôi phục lại ký ức, vậy đứa bé kia sẽ khiến cô ấy thống khổ đến nhường nào.
Hai người trầm mặc một hồi, ngoài ban công lâm vào một mảnh yên tĩnh dài dòng. Từ góc độ này, còn có thể nhìn thấy bãi cỏ mênh m.ô.n.g bát ngát, đèn đường liên tiếp uốn khúc, nhân viên quản lý chuồng ngựa đang dắt Tạp Mại và con ngựa nhỏ màu trắng đi tản bộ.
Tạp Mại đúng là ngựa hoang, thiên tính bướng bỉnh, nhưng cũng không biết là bởi vì cái gì, một ngày đụng phải con ngựa trắng nhỏ có lốm đốm màu hạt dẻ kia, nó giống như thay đổi linh hồn, trở nên yên tĩnh, chín chắn, giống như là cảm giác lệ thuộc.
Cho nên nói, chuyện tình cảm mà, ai cũng không nói chính xác được.
Tại Tư cau mày, bỗng nhiên giống như nhớ tới gì đó, cô quay đầu nhìn Triệu Tuấn, dịu dàng nở nụ cười, “Vậy Bạch Tĩnh mới phá thai hơn một tháng? Đi cùng bọn con, có thể quá nguy hiểm không…” Cô suy nghĩ một chút, lại cố ý nói ra, “Hay là ở lại bên cạnh ba, ba sẽ chăm sóc thêm một thời gian nữa?”
Triệu Tuấn liên tục xua tay, “Không được không được!”
“Vậy làm thế nào…”
“Dù sao vẫn không được.”
Ngay trước mặt con gái của mình, ông cũng nghiêm chỉnh nói rõ, thật ra Triệu Tuấn để Bạch Tĩnh rời đi, cũng là ông có tư tâm. Mặt khác… mấy ngày gần đây người phụ nữ kia, lúc nào cũng vô tình hay cố ý ra ám hiệu với Triệu Tuấn, để Triệu Tuấn và cô ấy ngủ chung.
Triệu Tuấn tự nhận là một chính nhân quân tử, nhưng cũng vẫn không dám xưng là định hải thần châm [1].
[1] Định hải thần châm: là gậy như ý của Tôn Ngộ Không. Ý nói là không thể đứng yên mãi như gậy như ý =)))
Ông thật sự sợ có ngày nào đó mình đang ngủ say, Bạch Tĩnh liền lén lén lút lút trèo lên giường của mình… Ông cũng vài năm chưa “khai trai” rồi, loại giày vò này, ông không chịu nổi nữa.
Tại Tư cười trộm, cũng không nói thêm gì cả.
Trong phòng khách, từ khi hai người tách ra, cũng chỉ còn lại Chu Giác Sơn và Bạch Tĩnh hai người nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Không lâu lắm, ánh sáng trong phòng dần dần tối đi, chân mày Chu Giác Sơn khẽ động, đứng dậy đi tới cửa bật đèn.
Bạch Tĩnh nhìn trộm bóng lưng của anh ta, ánh mắt khẽ động. Mặc dù cô mất đi ký ức, nhưng cô cũng không ngốc, nhìn dáng dấp, tiểu tử này xấp xỉ tuổi cô, không đến ba mươi tuổi, hoặc khoảng ba mươi tuổi.
Cô cất giọng, gọi anh ta, “Này, cậu là bạn của Triệu Tuấn à?”
“Không phải.”
Mê Truyện Dịch
“Cậu là đồng nghiệp của Triệu Tuấn à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-148-thuong-ta-cua-toi.html.]
“Không phải.”
“Vậy cậu là thân thích của Triệu Tuấn à?”
“Không phải.”
“Vậy cậu là con rể của Triệu Tuấn à?”
… Chu Giác Sơn còn tính nói tiếp “Không phải”. Nhưng mí mắt anh vừa nhấc lên, trong lúc vô tình nhìn thấy Tại Tư ngoài cửa sổ.
Bạch Tĩnh cười hì hì, “Ồ, hóa ra cậu là con rể của Triệu Tuấn hả.”
Chu Giác Sơn mặc kệ cô ta, phất tay một cái, cất bước đi về phòng ngủ.
Sau lưng, bỗng nhiên truyền tới thanh âm vang dội, “A, con trai, vậy con phải gọi mẹ là mẹ đấy!”
Chu Giác Sơn trợn mắt, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Khóe miệng một hồi co giật.
“Ngốc x [2].”
Tối hôm đó, Triệu Tuấn và Tại Tư hàn huyên cho tới rất khuya, thời gian không còn sớm, Bạch Tĩnh ngủ trước rồi. Lúc đêm khuya vắng người, hai người phụ nữ đã bàn bạc ổn thỏa, phái Bạch Tĩnh cùng đi Nam Shan một chuyến, chỉ là còn chưa hỏi ý kiến của Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn vốn là cũng không phản đối, nhưng mà sau khi gặp qua Bạch Tĩnh, anh đột nhiên thay đổi lập trường.
“Cháu không đồng ý.”
Triệu Tuấn kinh ngạc, “Cậu không đồng ý? Tại sao?”
“Cô ta là một người Trung Quốc, ngay cả một câu tiếng Myanmar cũng không biết, chẳng có chút quen thuộc nào với quân khu bang Nam Shan, cháu mang cô ta đi cùng, cô ta có thể giúp cháu được gì?”
Quan trọng nhất, cô ta còn là một người phụ nữ.
Lúc trước Triệu Tuấn ông ấy cũng không nói muốn phái một người phụ nữ đến giúp anh. Ở loại địa phương như quân khu bang Nam Shan, ngư long hỗn tạp, mặc dù trên danh nghĩa Triệu Tuấn nói là phái Bạch Tĩnh đến giúp anh, thế nhưng một khi thật sự đến chỗ đó, viên đạn không có mắt, cô ta lại chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, vậy rốt cuộc là cô ta chiếu cố anh hay vẫn là anh chiếu cố mình đây?
Triệu Tuấn ngẫm lại, sờ sờ cổ, “Vậy, vậy cậu cứ xem cô ấy là một người giúp việc là được.”
Chu Giác Sơn giữ vững lập trường, “Không được, cháu biết rõ chú đã cứu cô ta, thế nhưng chuyện gì ra chuyện đấy, nếu như cháu muốn, cháu có thể hô tới quát lui với cô ta, nhưng còn Tại Tư thì sao, Bạch Tĩnh tốt xấu gì cũng có ân với Tại Tư, Tại Tư có thể sai bảo cô ta giống như một người giúp việc sao?”