Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thượng Tá Của Tôi - Chương 151: Thượng Tá Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:11:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Giác Sơn gật đầu, tạm thời không có vấn đề khác. Đêm khuya, anh và Tại Tư cùng nhau trở lại căn phòng.

Đêm cuối cùng ở nơi này, Tại Tư vội vàng tắm rửa, lại vội vàng thu thập hành lý, cô muốn mang theo máy may xách tay kia, thế nhưng giằng co nửa ngày, va ly đã chật cứng rồi.

“Anh (哥), anh giúp em một chút đi.”

“Chờ một chút, anh đang tính cái này.”

Tại Tư kinh ngạc, vui vẻ chạy tới, “Đang làm gì thế?”

Chu Giác Sơn cau mày, trên bàn đặt một cái máy tính, anh ngồi ở trên ghế sofa, nghiêng thắt lưng, ngón tay bấm bấm các con số trên máy tính, lại nhìn chỗ khác một lát rồi nhấn số 5, một lát lại nhân với 60, một lát lại trừ 50, hình như là đang tính cái gì đó rất quan trọng.

Ánh mắt Tại Tư khẽ động, mỉm cười, tiến lên ôm eo của anh, “Thế nào, anh ở đây tính xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền à?”

“Không, anh tính xem hắn ta có thể bị xử bao nhiêu năm tù.”

Tại Tư bật cười, “Vậy anh cũng nhận tiền, có phải anh cũng bị xử không?”

“Anh có thể giao hắn ta cho Trung Quốc trước, sau đó lại giao cho quân đội chính phủ Myanmar, tiền đều là hắn ta kiếm, đâu có liên quan gì đến anh.”

Tại Tư: …

Đủ nham hiểm.

Ban đêm, hai người đang trò chuyện vui vẻ, ngoài cửa, truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu.

Thời gian không còn sớm, Chu Giác Sơn nhìn Tại Tư, ý bảo cô ở yên tại chỗ, chính mình mặc một cái áo khoác, đi ra ngoài mở cửa.

Ngoài cửa, là một bóng dáng gầy yếu cũng không hề xa lạ.

“Dịch vụ phục vụ phòng.”

Nam sinh nhỏ tuổi vóc dáng không cao, tóc dài, xương gò má nhô lên, một thân trang phục nhân viên phục vụ khách sạn, tóc mái lệch có thể che khuất một bên mắt và hơn nửa khuôn mặt. Trong tay cậu ta đẩy một cái xe đẩy màu trắng bạc, còn mang một đôi găng tay màu trắng thuần.

Chu Giác Sơn nhướng mày, ló đầu nhìn ngoài hành lang một chút, xác nhận không ai bám theo sau, anh vắt ngang một cánh tay, chặn Cao Hán ở ngoài cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-151-thuong-ta-cua-toi.html.]

Cao Hán hơi ngạc nhiên.

Chu Giác Sơn giọng điệu thản nhiên, “Thế nào, lại tới g.i.ế.c người?”

Cao Hán kinh hoảng xua tay, “Không không không, Chu đoàn trưởng, lúc này là thật sự phục vụ, ăn khuya, tôi mời khách.”

Cậu ta mở nắp inox lên, là món nướng đường phố rất đặc sắc của Trung Quốc. Cậu ta nghe Triệu Tuấn nói, Tại Tư là người Trung Quốc, gần đây trong thành phố giới nghiêm, món nướng ở bên đường cũng không mua được. Đây là cậu ta tốn ròng rã sáu tiếng đồng hồ, ở phía sau nhà bếp dựng một cái bếp lò bằng đất, lại cố ý xin đầu bếp Trung Quốc trong khu nghỉ dưỡng dạy cậu ta nướng. Hiểu lầm lần trước, Cao Hán rất xin lỗi. Cậu ta còn nghe Triệu Tuấn nói, Chu Giác Sơn và Tại Tư ngày mai sẽ đi, cậu ta suy nghĩ một chút, lễ nhẹ tình nặng, cậu ta cảm giác mình thế nào cũng nên tự mình qua đây một chuyến, bày tỏ một chút.

“Món nướng, nguội liền ăn không ngon…”

Chu Giác Sơn bất động thanh sắc, thả cánh tay chắn ngang cánh cửa xuống. Cao Hán cẩn thận dò xét sắc mặt của Chu Giác Sơn, rón ra rón rén, đẩy món nướng qua cánh cửa.

Tại Tư men theo mùi thơm đi ra, nhìn thấy món nướng trước mặt, hai mắt lập tức vừa tròn vừa sáng, nuốt nước bọt, “A, hải tràng [1] và hàu nha, cậu làm à?”

[1] Hải tràng: tên khoa học là Urechis unicinctus, là một loài giun thìa biển, xuất hiện nhiều ở vùng biển phía Bắc Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc. Ở Hàn thường ăn sống với muối và dầu mè. Ở Trung Quốc thường được xào với rau, hoặc dạng sấy khô và bột được sử dụng như một vị umami.

“Vâng, còn có đậu phụ, rau hẹ, khoai tây chiên, cà tím, ống tim [2], nấm kim châm, tôm, cá diếc…”

[2] Ống tim (心管): hình ảnh ở cuối chương.

Cao Hán mở từng khay lên, giống như nhân viên phục vụ, bữa ăn khuya thịnh soạn giống như đem toàn bộ món nướng tới đây, “Tự tôi nướng, ăn không ngon cũng đừng thấy kỳ quái, mấy món ăn này hơi nguội, chị đợi một chút, để tôi dùng chảo đảo lại.”

Trong mỗi một phòng của khu nghỉ dưỡng đều có phòng bếp kiểu mở rộng bán tiêu chuẩn, Cao Hán đem mấy món đồ ăn hơi nguội đi vào phòng bếp, mở máy hút khói, vén ống tay áo lên.

Tại Tư liếc nhìn cậu ta, xác nhận cậu ta không quay đầu lại, kéo một cái ghế, gắp một miếng đậu phụ.

Đậu phụ là mới nướng xong, vẫn còn rất nóng. Cái miệng nhỏ của Tại Tư cắn được phân nửa, bị nóng liền kêu lên một tiếng, đầu lưỡi qua lại lên xuống, vội vàng nhai nhai.

Mê Truyện Dịch

Chu Giác Sơn ngồi xuống theo cô, thuận tay gắp lên miếng mà cô ăn thừa, đưa vào trong miệng.

“Cũng không tệ lắm.”

Mùi vị tạm được, độ lửa tạm chấp nhận.

Tại Tư trừng mắt, kinh ngạc vậy mà anh không cảm thấy nóng, cô đưa đầu lưỡi ra một chút, cảm thấy phiên phiến, hơi nguội một chút, lại vội vàng quay xung quanh tìm nước, “Hơi cay một chút hơi mặn một chút, thế nhưng mùi vị quả thật vẫn là ăn rất ngon.”

Loading...