Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thượng Tá Của Tôi - Chương 22: Thượng Tá Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:06:15
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đoàn trưởng, mặc dù tôi chỉ là một văn thư, kinh nghiệm làm việc không nhiều, nhưng ngài tổ chức cuộc họp phát công văn chung quy vẫn cần một người giúp ngài thông báo photo ghi chép biên bản, rất nhiều quan chức trong quân khu cũng không biết chữ, tôi có thể giúp phiên dịch và chỉnh lý, cũng có thể thay ngài thông báo một ít vấn đề ngài không tiện nói thẳng.”

Tham gia quân ngũ thì không thể sợ chịu khổ, sợ chịu khổ thì tham gia quân ngũ làm gì.

Chu Giác Sơn cười nhạo một tiếng, mắt nhìn xuống Thang Văn, giương giương quai hàm.

“Nhấc chân lên nhìn một chút.”

“…”

Thang Văn cúi đầu, trong nháy mắt hơi bối rối. Hắn ta cắn răng, cố gắng nhấc chân, lại thử thêm lần nữa…

“Báo cáo đoàn trưởng, nhấc không được.”

Mê Truyện Dịch

Trận nổ b.o.m ngày hôm qua, hắn ta đại nạn không chết, nhưng bị mảnh b.o.m cùng đạn bi b.ắ.n vào chân, bác sĩ Trần nói, thế nào cũng phải nghỉ ngơi một đến hai tháng, lúc này mới là ngày thứ hai… Chân này căn bản là không có sức lực.

Chu Giác Sơn từ chối cho ý kiến, anh đi xuống, móc ra bao thuốc lá, đưa cho Thang Văn một điếu.

“Nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ cái khác.”

“Đoàn trưởng…”

“Sau này còn có chỗ dùng đến cậu.”

“…”

Thang Văn gật đầu, nhưng không dám nhận điếu thuốc.

Chu Giác Sơn cười cười, anh ném điếu thuốc xuống đất, giơ một tay lên, nặng nề đặt lên bả vai gầy yếu của Thang Văn. Ở trong quân khu này, người trung thành với anh không nhiều lắm…

Nợ m.á.u trả bằng máu.

“Tiểu tử, chân này của cậu, sẽ không bị thương vô ích.”

Sau đó, không đến một ngày, đủ loại ghi âm, khẩu cung, vật chứng… càng không ngừng tập trung đến chỗ Chu Giác Sơn.

Tất cả chứng cứ đặt chung vào một chỗ, đã đủ để xác nhận người đến chính là Hồ Nhất Đức không sai.

Ông ta tự ý rời khỏi quân khu.

Có ý định mưu sát tướng lãnh cao cấp trong quân đội.

Lén lút cấu kết với quân đội độc lập Kachin, dẫn tới nội loạn, báo cáo sai tình hình quân sự, đánh lừa dư luận, lừa gạt quần chúng…

Mọi thứ tội danh trên đây cũng đủ để ông ta ăn một bát cơm tù, thậm chí hành quyết ngay tại chỗ cũng không quá đáng.

Thế nhưng mấu chốt của sự tình ở chỗ…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-22-thuong-ta-cua-toi.html.]

Làm thế nào để chứng minh bản thân Hồ Nhất Đức cùng sự kiện vụ nổ bất ngờ này có tồn tại liên hệ chỉ huy tác chiến trực tiếp nhất.

Bất kể nói thế nào, Hồ Nhất Đức dù sao cũng là cấp bậc Thiếu tướng, nếu như không tìm được chứng cứ mang tính then chốt, chỉ dựa vào ngôn luận của một mình Chu Giác Sơn e rằng khó khiến kẻ dưới phục tùng. Huống hồ trong lòng Chu Giác Sơn cũng biết rõ, sự xuất hiện của mình thật ra từ sớm đã phá hủy trật tự giai cấp vốn có ở trong quân đội bang Nam Shan… Một ít thế lực phía sau đều phí hết tâm tư kiểm soát anh, để tránh quyền thế của anh trở nên lớn mạnh.

Hơn nữa thủ tịch bộ trưởng bang Nam Shan Ngô Tứ Dân người nọ đối với Hồ Nhất Đức luôn luôn tín nhiệm có thừa, nếu như chỉ bằng việc tự ý rời khỏi quân khu, Ngô Tứ Dân chưa chắc sẽ đồng ý xử lý Hồ Nhất Đức, nhiều lắm là tạm giam ông ta hai ngày rồi sẽ mượn cớ thả ra…

— Mà những điều này đều không phải là điều mà Chu Giác Sơn thật sự muốn nhìn thấy.

Đuổi tận sẽ phải g.i.ế.c tuyệt.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Nếu Hồ Nhất Đức có dũng khí ra tay đầu tiên, vậy anh nhất định phải khiến cho ông ta không còn bất kỳ khả năng sống sót nào…

Ban đêm, sương mù mờ mịt. Khuỷu tay Chu Giác Sơn chống ở trên bàn, ngón tay đan xen vào nhau, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng xẹt qua xương mày [1] ở một bên, dần dần lâm vào trầm tư…

[1] Xương mày: là khung xương phía trên của hố mắt.

Năm phút sau, bất chợt.

“Này, cô nói xem, có phải cô hái trộm rau nhà chúng tôi không!”

Một thanh âm trong trẻo xa lạ truyền vào trong tai, giọng nói non nớt, sử dụng tiếng địa phương tộc Shan đơn giản, giọng mũi phía trước rất nặng.

“No~~~”

Thanh âm này trái lại có vài phần quen thuộc.

Suy nghĩ bị cắt đứt…

Chu Giác Sơn xoa bóp mi tâm, đứng dậy, anh đẩy mành trúc ở cửa sổ phía sau sang hai bên, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cách đó không xa, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang dọc theo làn đường sau nhà một trước một sau đi tới.

Tại Tư bước chân nhẹ nhàng, cô mặc một cái váy hoa dài màu nhạt, đối mặt với hướng gió, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng hoạt bát, trong tay cầm một bó hoa tươi màu trắng.

Phía sau cô có một bé gái vừa gầy vừa nhỏ đi theo. Cô bé tuổi không lớn lắm, nhưng tính tình không nhỏ, hai tay cô bé chống nạnh, ngửa đầu trừng mắt nhìn Tại Tư, gương mặt kiêu ngạo.

“Hey, này người Trung Quốc, tôi có học qua tiếng Anh, cô đừng nghĩ gạt được tôi. Cô xem hoa trong tay cô cầm rõ ràng là hoa cây ớt nhà chúng tôi!”

Trong thôn cũng chỉ có nhà cô bé mới có loại cây ớt này, hoa màu trắng rất đẹp, hai ngày nay quân đội tiến vào chiếm giữ, toàn thôn giới nghiêm không được đi ra ngoài, cô bé dám khẳng định, hoa trắng nhỏ trong tay người phụ nữ này, chính là hoa cây ớt nhà cô bé.

Loading...