Khang tẩu không hiểu, quay đầu lại nhìn Thang Văn.
Ngay sau đó, hai người kia lại dùng tiếng Myanmar đối thoại một phen…
Tại Tư nghe hiểu, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, để diễn kịch như thật, cô vẫn phải giả vờ không hiểu, đến khi Thang Văn giúp cô phiên dịch toàn bộ, sẽ giả vờ đột nhiên hiểu ra.
“Cô, cô…”
Vẻ mặt Khang tẩu thành thật, một người hăng hái khoa tay múa chân, dùng ngón tay chỉ vào Tại Tư.
“Ở đây điều kiện gian khổ, đoàn trưởng của chúng tôi gọi bà ấy qua đây để chăm sóc cô.”
Lúc Thang Văn dùng tiếng Anh phiên dịch cho Tại Tư, còn tận lực nhấn mạnh, là “Đến rạng sáng hôm nay Chu đoàn trưởng mới đưa ra quyết định”.
“Ừ… Như thế à…”
Sóng mắt Tại Tư khẽ động.
Thang Văn tiếp tục nói, “Tôi cũng bị đoàn trưởng gọi tới, đoàn trưởng sợ hai người không thể hiểu nhau, không có cách nào nói chuyện với nhau, cho nên mới để tôi tới làm người thông dịch.”
“Ừ.”
Tại Tư gật đầu.
Cô mấp máy môi, không hiểu sao có chút buồn cười.
Trong đầu vẫn còn thấp thoáng hiện ra cảnh tượng ngày hôm qua Chu Giác Sơn và cô đã giằng co không ai nhường ai, tối hôm qua anh ta không trở về, cô còn tưởng cơn giận của anh ta còn chưa tan, nhìn như vậy xem ra… Anh ta chắc là đã lấy được nhật ký của cô, cho nên đã nguôi giận rồi…
Phái một người giúp việc tới chăm sóc cô, lại phái thêm một người ngang tầm tuổi cô phụ trách nói chuyện phiếm với cô, đãi ngộ đột nhiên thay đổi như này có phải có chút quá tốt không…
“Vậy, Chu đoàn trưởng của các cậu đâu?”
Cô có nên cảm ơn anh ta không…
“Ngài ấy đi Kachin rồi.”
“Anh ta đi Kachin rồi?!!”
Tại Tư khẩn trương lập tức từ trên giường đứng dậy, đầu đụng phải xà nhà, đau đến mức không chịu được, nhưng cô cũng chưa kịp lên tiếng, vội vàng mang giày, chạy đến trước mặt Thang Văn.
“Chuyện gì xảy ra? Cậu nói là sự thật? Anh ta làm sao lại đi Kachin?”
Lúc nào quyết định? Làm sao lại hạ quyết định này? Chu Giác Sơn không phải không biết ở đó có bẫy… Anh ta không phải đã nói đợi đến khi nhóm binh lính bị thương tốt hơn thì sẽ quay về quân khu bang Nam Shan, không đi Kachin nữa sao… Đổi lại là lập trường của Hồ Nhất Đức, lần đầu tiên không thành công diệt trừ anh ta, vậy bây giờ chẳng phải là lại càng thêm mong muốn tiễn anh ta lên đường quy thiên sao? Tại Tư không hiểu… vì sao anh ta còn muốn đi Kachin? Vạn nhất dọc đường đi lại gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ, lẽ nào anh ta thực sự tự tin như vậy, tin chắc bản thân mình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Thang Văn đi đứng bất tiện, đứng dựa vào cánh cửa, nhưng thật ra rất bình tĩnh, “Hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, đây là nhiệm vụ của đoàn trưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-28-thuong-ta-cua-toi.html.]
Mê Truyện Dịch
Hắn ta bị thương, không thể đi được, không thì hắn ta nhất định cũng sẽ đi theo.
“…”
Tại Tư buồn bã, chậm rãi gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, “Vậy… vậy vì sao anh ta không nói trước một tiếng?”
Một việc lớn như vậy, tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng, làm sao có thể nói đi là đi ngay chứ?
Không nói được nguyên nhân vì sao cô lại lo lắng cho anh ta như vậy, vì sao cô phải sợ chuyến đi này của anh ta không về được chứ…
Thang Văn nở nụ cười, “Ngài ấy nói rồi, thông báo hả, tất cả mọi người trong thôn trại đều biết.”
“Mọi người đều biết?” Tại Tư quay đầu nhìn Khang tẩu.
Thang Văn phiên dịch một chút, Khang tẩu gật đầu liên tiếp, “Ừ, tôi biết.” Lúc rạng sáng đến thì biết.
“…”
Tại Tư cắn môi, có chút không cam lòng ngồi ở trên ghế gỗ cạnh cửa.
Vẻ mặt Thang Văn đần ra, cười bổ sung, “Ngay cả trẻ con thôn bên cạnh cũng đều biết ý chứ!”
“…”
Suốt năm ngày kế tiếp.
Chu Giác Sơn trước sau không về, tin tức hoàn toàn không có.
Căn cứ theo yêu cầu nhiệm vụ, chuyến đi Kachin lần này anh ta mang đi phần lớn lực lượng tinh nhuệ và binh lính trẻ tuổi, hơn nữa thôn dân sinh sống trong thôn trại nhỏ này cũng không nhiều, đàn ông phần lớn đều bị thế lực dân tộc thiểu số địa phương gọi đi xuất chinh đánh giặc, toàn bộ thôn trại, còn dư lại đều là người già phụ nữ trẻ em, thương binh tàn binh, xa xa nhìn lại, chính là thôn trại trống trải tiêu điều…
TV nhà thôn trưởng cũng bị hỏng.
Tín hiệu của ăng ten kém đến nỗi thái quá.
Thôn dân nơi này không phải ai cũng có điện thoại di động, điện thoại cố định sử dụng phổ biến vẫn là lắp đặt hai năm trước, sinh hoạt trong thôn giản dị tự nhiên, yên lặng đơn điệu, trời vừa tối, từng nhà đều sớm tắt đèn đi ngủ, không bao lâu, ngay cả máy phát điện loại nhỏ binh lính mang đến cũng đều bị bỏ không đặt ở một bên.
…
Nhật xuất nhi làm, nhật nhập nhi tức [1].
Quật tỉnh nhi ấm, canh điền nhi thực [1].
[1] Hai câu thơ trên miêu tả cuộc sống sinh hoạt mộc mạc của người dân lao động thời cổ đại và ca ngợi thái bình. Người đời sau dùng để giải thích nông dân đi sớm về muộn, chuyên cần chất phác, sinh hoạt và làm việc có quy luật.