Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thượng Tá Của Tôi - Chương 4: Thượng Tá Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-03 01:26:46
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đoàn bác sĩ Trung Quốc có hai người. Một nam bác sĩ lớn tuổi hơn, ông ngoại là người Myanmar, đến đây vừa cứu người vừa thăm thân; một nữ bác sĩ trẻ tuổi đang học tiến sĩ, cô ấy thuần khiết đơn giản, không lo lắng điều gì khác, nói mục đích đến là góp sức cứu trợ quốc tế. Nhiều lần, Tại Tư thấy cô ấy tận tình cứu người trên tiền tuyến, cảm phục vô cùng.

Nửa tháng ở Myanmar, cuộc sống vô cùng cam go. Dù từng trải qua tình cảnh ăn đất nửa tháng ở Syria, cô vẫn cảm thấy nơi này gian khổ hơn rất nhiều.

Mưa to, sạt lở đất, dịch bệnh, chiến tranh... Ai sống trong vùng tranh chấp đều đối mặt với nguy hiểm từng giờ từng phút.

Hôm nay là ngày phỏng vấn kết thúc.

Đoàn bác sĩ tình nguyện quốc tế khó có ngày nghỉ rảnh rỗi, họ muốn mừng một chút, để Tại Tư thu thập tư liệu. Nhiều dân làng dù không phải người bản địa cũng đến, tiếng cười nói vang lên, bầu không khí thân thiện ấm áp khiến cô vừa xúc động vừa trân trọng. Cô bước ra múc nước. Ai ngờ, chuyến đi này của cô sẽ là lần cuối cùng...

Cả trại bị b.o.m đạn phá hủy.

Mọi người đều c.h.ế.t sạch.

Chiếc áo blouse trắng trên người cô là lúc vừa ra khỏi cửa, nữ bác sĩ đang học tiến sĩ kia phủ lên cô.

Cô ấy nói vùng lân cận này là đồi núi hoang vu, cô gái như cô sợ ra ngoài sẽ không an toàn, mặc áo blouse trắng có quốc kỳ Trung Quốc, bọn tiểu lưu manh mới không dám đến quấy rầy.

Ấy thế mà, ai ngờ chiếc áo blouse trắng ấy lại bảo vệ sự trong sạch của Tại Tư, cũng cứu sống cô...

...

“Bác sĩ, cô nên xuống xe rồi.”

Chiếc jeep xanh dừng lại. Người lái xe nhảy xuống, nhanh nhẹn đi vòng ra sau, mở cửa cho Tại Tư.

Cô bất ngờ ngẩng đầu, giọt nước mắt lấp lánh trong mắt, nhìn thẳng hai binh lính kia và giơ tay lên.

— Miệng cô bị bịt, tay chân đều trói; nếu họ muốn mời cô xuống xe, thôi thì cũng không nên để cô trong tình trạng này.

Hai binh lính nhìn nhau, lòng dấy lên nghi hoặc.

Đột nhiên, tên lái xe lấy ra chiếc khăn tay, bịt miệng và mũi Tại Tư; khăn tay có mùi rất thơm. Cô vùng vẫy quyết liệt, nhưng chẳng lâu sau mắt tối đen, dần mất ý thức...

Khi tỉnh lại một lần nữa, xung quanh đều xa lạ, hai binh lính kia cũng không thấy bóng dáng đâu.

Đã khuya, cô nằm trong một căn phòng tre giản đơn, quần áo chỉnh tề. Tại Tư phản xạ kiểm tra, may mắn không có dấu hiệu bị xâm phạm.

Căn phòng trống trải, dưới lưng là chiếc giường tre lớn, bên trái đặt vài sợi dây thừng dùng để trói tay chân cô trước đó. Đối diện giường treo cái đầu sư tử khổng lồ. Sư tử há miệng rộng như chậu máu, bờm đen dày xõa tung, đôi mắt to như chiếc chuông đồng mở to, nhìn chằm chằm vào cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-4-thuong-ta-cua-toi.html.]

Mê Truyện Dịch

Sư tử được dân bản xứ xem là thánh vật.

Tại Tư run sợ, lùi về phía sau, sống lưng lạnh toát, kinh hồn bạt vía, tim đập liên hồi.

Một người phụ nữ trung niên hơi mập đứng yên trong góc phòng, nhìn thấy cô tỉnh dậy, liền bưng cốc nước đưa lại.

“Tiểu thư, đây là chỗ ở của Chu trưởng quan, tôi là Khang tẩu, giúp việc tại đây. Cô vất vả dọc đường, uống chút nước đi.”

“...”

Tại Tư lắc đầu, không dám uống.

Khang tẩu nhạy bén, đổ ra chút nước, tự mình l.i.ế.m thử một giọt, rồi nói: “Cô hãy uống đi, không độc cũng không thuốc. Giờ cô đang trong quân khu, dù sao cũng không đi đâu được, cứ thế này vừa khổ thân lại không giải quyết được gì.”

... Tại Tư im lặng, suy nghĩ chốc lát, rồi gật đầu, cầm lấy cốc nước.

Khang tẩu mỉm cười, đứng sau cô, lấy chiếc lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc dài cho cô.

“Tiểu thư yên tâm, A Chính với A Cương khi đưa cô đến đã nói cho tôi biết quá trình rồi. Quân khu bang Nam Shan có kỷ luật, họ chỉ sợ cô bỏ trốn nên cho dùng ít thuốc mê. Cô lớn lên xinh đẹp vậy, nhìn thông minh lanh lợi, tối nay tôi sẽ giúp cô giặt giũ, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới, trang điểm nhẹ nhàng, trưởng quan nhất định sẽ thích cô.”

“...”

Nghe vậy, Tại Tư cau mày, nhẹ nhàng cắn môi, siết chặt cốc nước trong tay.

Khang tẩu tiếp tục nói.

“Tiểu thư, tôi vui lắm, trưởng quan có thể cử người đưa cô đến đây. Cô có biết không, trong quân khu này quanh năm hiếm thấy phụ nữ, đàn ông chỉ biết vác s.ú.n.g ra trận. Chồng tôi hai năm trước c.h.ế.t ngoài biên giới, giờ chỉ còn mình tôi cô đơn nơi đây. Tôi già rồi, quanh mình chẳng có ai để nói chuyện, buồn c.h.ế.t được. Tôi nghe nói cô là bác sĩ, rất quý, trong quân khu binh lính bị thương nhiều, thiếu bác sĩ cứu chữa...”

Khang tẩu tươi cười, theo sát cô mà tâm sự đủ chuyện trong nhà, vẻ vui vẻ bất kể người Trung Quốc trước mặt có hiểu hay không.

Còn Tại Tư thì lòng rối bời, cau mày, không tâm trí mà nghe Khang tẩu nói chuyện.

Cô muốn trốn thoát, muốn đi khỏi đây.

Nếu hai tên lính cảnh giác hơn thì có lẽ cô đã tìm được đường rồi.

Cô vừa nhờ Chu Giác Sơn giúp đỡ, anh ta cứu cô, cô biết ơn, nhưng không có nghĩa cô bằng lòng làm người phụ nữ của anh ấy... Đây là quân khu của quân đội vũ trang dân tộc thiểu số Myanmar, anh ta chỉ là lính ngoại quốc. Những chuyện xảy ra chiều nay quanh Kalaw còn nguyên vẹn trong mắt cô—theo cô biết, cái c.h.ế.t của dân thường và bác sĩ tình nguyện không hẳn do anh ta gây ra, nhưng cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi liên quan.

Loading...