[7] Quân hỏa: là tên gọi chung của vũ khí và đạn dược dùng trong quân đội. Vũ khí bao gồm máy bay, tàu chiến, xe bọc thép, đủ loại vũ khí hạng nặng hạng nhẹ, v.v…
Sau đó, Chu Giác Sơn lớn hơn một chút, anh bắt đầu nghĩ khác, bắt đầu ôm chút hy vọng tìm người sống…
“Rốt cuộc, vào một buổi hoàng hôn ba năm sau đó cũng để cho tôi phát hiện một người, cửa sau của một khách sạn ở thủ phủ Taunggyi [8] thuộc bang Shan, nhìn thấy được một người đàn ông có dáng dấp cực kỳ giống Triệu Tuấn.”
[8] Taunggyi: là thủ phủ và là thành phố lớn nhất của bang Shan. Taunggyi là thành phố lớn thứ năm Myanmar với dân số gần 400.000 người. Thành phố này nổi tiếng với lễ hội khinh khí cầu được tổ chức hàng năm vào ngày trăng tròn của Tazaungmon (thường là tháng 11 dương lịch bên mình).
Người kia chính là Triệu Tuấn.
Ông ấy căn bản là chưa chết.
Lúc đầu Triệu Tuấn còn giả vờ không biết Chu Giác Sơn, ông ấy lại không bằng lòng thừa nhận thân phận của mình với anh, mãi đến khi bị Chu Giác Sơn uy h.i.ế.p muốn đến đồn cảnh sát địa phương báo nguy, ông ấy mới thừa nhận với anh.
“Ông ấy nói với tôi là ông ấy phạm sai lầm, ở lần hành động truy bắt tội phạm ma túy cuối cùng lỡ tay đánh c.h.ế.t một người đồng nghiệp trong đội, nhiệm vụ thất bại, ông ấy không có mặt mũi quay lại Trung Quốc, hổ thẹn với người nhà và đồng nghiệp, cho nên mới lựa chọn một mình lặng lẽ ở lại Myanmar.”
Chu Giác Sơn khi đó còn trẻ, tin lời nói dối của ông ấy. Anh cũng đến rất nhiều năm sau mới biết — Lão quỷ Triệu Tuấn kia vẫn luôn ở lại Myanmar thật ra cmn rõ ràng là một tên nằm vùng.
Đương nhiên những thứ này cũng là để sau này hãy nói.
Anh bưng bát canh lên, tùy ý uống một ngụm, “Những gì nên nói tôi đã nói hết cho cô biết. Ba cô không chết, tôi tạm thời còn chưa có biện pháp sắp xếp để cho cô gặp ông ấy, tôi và ông ấy vẫn luôn có tuyến liên lạc riêng, điện thoại nơi này cũng không an toàn. Nếu như cô muốn gặp ông ấy thì hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi chờ cơ hội tiếp theo, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chạy trốn, tự sát, đừng để cho hai bên đều không thoải mái.”
Lời nói rất thô nhưng đúng sự thật.
Tại Tư nhẹ nhàng gật đầu, cô hiểu sơ sơ một chút, nghe rõ.
Nhưng dựa vào đoạn quá trình tiếp xúc này của ba cô và Chu Giác Sơn mà nói, thật ra nếu như thật sự nghiên cứu tỉ mỉ, trên phương diện này vẫn còn tồn tại rất nhiều lỗ hổng.
Ví dụ như…
“Vậy… nếu ban đầu ba tôi đã tránh anh không kịp, sao bây giờ ông ấy lại chủ động liên lạc với anh? Có phải hai người âm thầm liên lạc? Tại sao anh lại cất giấu cái điện thoại này? Tại sao anh lại lo lắng cuộc trò chuyện của tôi và anh bị kẻ khác nghe được? Không phải anh là đoàn trưởng quân đội bang Nam Shan sao, như vậy anh lén lút liên lạc với một người ngoại quốc, chẳng lẽ không sợ vi phạm quân quy [9] quân kỷ [10] nội bộ bang Nam Shan sao?”
[9] Quân quy (军规): là viết tắt của pháp quy quân sự (军事法规), do nhà nước lập ra và công nhận, đồng thời các hạng mục quy tắc pháp luật do nhà nước thông qua dùng để đảm bảo điều chỉnh các quan hệ xã hội quân sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-47-thuong-ta-cua-toi.html.]
[10] Quân kỷ: kỷ luật của quân đội.
Tất cả câu hỏi đều sắc bén, xảo quyệt, đ.â.m thẳng vào cột sống của anh, nói trúng tim đen.
Chu Giác Sơn cười một tiếng.
Quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tại Tư.
“Cô đừng có đắc ý, tôi không phải là binh lính giáp ất bính đinh [11], đừng có dùng giọng điệu của phóng viên chiến trường đến vặn hỏi tôi.”
[11] Giáp ất bính đinh: chỉ người bình thường (ví dụ: người A, người B, người C…).
“…”
Tại Tư nhướng mày, khéo léo xoay chuyển con mắt, cô cũng chỉ là hỏi một chút, anh ta có thể nói cũng có thể không, ngược lại cô cũng không hy vọng có thể hỏi thêm gì từ anh ta.
Nói chung, hiện tại thế này, chuyện cấp bách mà cô muốn biết Chu Giác Sơn cũng đã nói căn bản cho cô biết. Ba cô vậy mà chưa chết, cũng sống được rất tốt, đây chính là chuyện mà ngay cả trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Cô tạm thời sẽ không mong đợi quá nhiều, dù sao cô cũng còn đang bị thương, thân thể là tiền vốn của cách mạng, hết thảy đều đợi sau khi thương thế của cô khôi phục sẽ tính toán kỹ hơn.
Mê Truyện Dịch
“Vậy… Tôi còn có một vấn đề cuối cùng.”
“Nói.”
Chu Giác Sơn quay đầu đi, tiếp tục uống canh, anh cùng cô nói chuyện quá lâu, canh trong bát cũng có chút nguội.
Anh ngồi ở bên mép giường, cầm lấy cái thìa, từ trong nồi lại múc ra thêm một bát canh nữa.
Tại Tư lén lút nhìn anh, chịu đựng cơn đau, giơ tay lên, chậm rãi kéo một góc áo của anh.
Chu Giác Sơn không phát hiện, cắm đầu uống canh, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng lay lay góc áo của anh.
“Anh… thời gian anh dưỡng thương ở nhà Triệu Tuấn, ngoại trừ Triệu Tuấn ra, còn nhớ có người nào khác tồn tại không…”