Chu Giác Sơn phiền muộn, không nói gì thêm, anh thu hồi bản fax, đứng dậy, đứng ở dưới cửa sổ, dọn dẹp tài liệu và văn kiện trên bàn sách cần mang đi.
Tại Tư nhìn anh, có chút không đành lòng, “Vậy anh có thể mang em đi không…”
Mặc dù cô không biết đánh nhau, nhưng tối thiểu có thể nói chuyện cùng anh, giúp anh chia sẻ một chút gánh nặng trong lòng.
“Em không thể đi.”
“Vì sao?”
“Em nói xem?” Chu Giác Sơn đưa lưng về phía Tại Tư, động tác tay vội vàng, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Tại Tư mím môi, trong lòng cô giống như gương sáng, cúi đầu nhìn vết thương trên bụng mình. Vết thương do d.a.o rọc giấy đ.â.m vào, vết thương không dài, nhưng rất sâu. Gần hai ngày cô miễn cưỡng lắm mới có thể xuống giường, thế nhưng một khi đi nhanh hoặc chạy bộ, vẫn là rất tốn sức, tạm thời không ứng phó được.
“Em không quan tâm.”
“Nơi đó là chiến trường!”
Chu Giác Sơn đột nhiên nâng cao hai phần âm lượng, trừng mắt nhìn Tại Tư.
Anh tâm phiền ý loạn, khẽ vuốt tóc, suy nghĩ một chút, bỏ lại đồ vật trong tay, có phần xin lỗi quay về bên cạnh Tại Tư.
Anh không phải cố ý tức giận với cô.
Bình thường cô có thể bướng bỉnh, có thể tùy hứng, anh cũng đều theo ý cô, nhưng duy chỉ có chuyện này là không được.
“Anh có thể đi, em thì không thể. Em tốt xấu gì cũng là một phóng viên chiến trường, em hẳn là nên biết rõ, ở trên chiến trường, nguy hiểm nhất vĩnh viễn không phải là s.ú.n.g đạn và hỏa lực.”
Vi khuẩn, virus, những thứ này có mặt ở khắp mọi nơi không có cách nào đề phòng. Trên người cô có thương tích, vô cùng dễ bị lây bệnh, nhiễm trùng. Huống chi nơi đó còn là tiền tuyến chính thức, người Nam Wa đã khống chế khu vực đó. Quân đội chính phủ còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Một khi thật sự không có lựa chọn nào khác, xảy ra xung đột chính diện, ba phương giao chiến, anh căn bản sẽ không có thời gian để ý đến cô.
“Đừng đi với anh, Tại Tư. Ngày mai quay về quân khu chỉnh đốn trang bị, em và Khang tẩu ở lại nơi đó. Anh đáp ứng với em, anh sẽ nhanh chóng quay trở lại.”
Chu Giác Sơn cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất của mình, chuyên tâm khuyên nhủ Tại Tư.
Kể từ khi anh gặp lại cô đến nay, cô đã nhiều lần bị thương, anh không xứng đáng với cô, anh càng không muốn lại để cô chịu khổ.
Ở lại quân khu, Khang tẩu sẽ thay anh chăm sóc tốt cho cô, hơn nữa lần này anh đã chuẩn bị đầy đủ, anh thề anh nhất định sẽ bình an trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-56-thuong-ta-cua-toi.html.]
Tại Tư nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu. Thật ra cô cũng nhìn ra được, vào giờ phút này, mặc kệ cô có nói gì thì Chu Giác Sơn cũng không nghe lọt tai.
“Được, em không đi với anh.”
Cô cũng không muốn để anh lo lắng hoặc gây thêm phiền toái cho anh.
Chu Giác Sơn thở phào nhẹ nhõm, anh đứng dậy, sải bước đến dưới cửa sổ, móc ra bao t.h.u.ố.c lá từ trong túi quần, nhanh chóng châm một điếu.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, hai cánh tay chống lên bàn sách, đưa lưng về phía Tại Tư, không nhúc nhích.
Mê Truyện Dịch
Tại Tư yên lặng đánh giá bóng lưng của anh, sóng mắt khẽ động, suy nghĩ trong lòng gợn sóng.
Nhưng mà, cô còn lời chưa nói hết.
Đích thực là cô sẽ không đi cùng anh.
Nhưng quang cảnh bên ngoài rất đẹp, cô có thể cũng sẽ không ngoan ngoãn ở lại trong quân khu…
Hôm sau, xung quanh đều yên tĩnh, mặt trời như thường lệ mọc lên ở phía bắc Myanmar, chim chóc còn ngủ say ở đầu cành cây, sắc trời khó khăn lắm mới lộ ra một chút trắng như bụng cá.
Sáng sớm quân đội đã lên đường.
Đến xế trưa thì về đến quân khu bang Nam Shan.
Ở đây vẫn là bộ dáng như cũ. Quân khu rộng lớn như vậy ẩn giấu ở trong khe núi, xung quanh là rừng nguyên sinh xanh tươi vô tận, một con sông dài chảy từ bắc xuống nam chia nội bộ quân khu thành hai phần, tiến có thể công, lui có thể thủ, vị trí địa lý cực kỳ đẹp.
Xe jeep màu lục dừng ở gara. Chu Giác Sơn xuống xe, ra lệnh cho toàn thể binh lính bị thương ở lại quân khu, một nhóm binh lính tinh nhuệ lập tức bổ sung. Sau đó, anh mang theo vài sĩ quan đi vào thảo luận cùng bộ trưởng Ngô Tứ Dân, cho những người còn lại không đến bốn mươi phút để chỉnh đốn và nghỉ ngơi.
Tại Tư chậm rãi xuống xe, Khang tẩu qua bên đây đỡ cô.
“Không cần đâu.”
Vết thương của cô cũng ổn rồi.
Khang tẩu giả bộ không vui. Tại Tư vừa nãy nói là tiếng Myanmar, mặc dù phát âm không chuẩn lắm nhưng cẩn thận nghe thì vẫn có thể hiểu được, “Tiểu thư, cô vẫn nên chú ý nhiều một chút. Các bác sĩ cũng phải đi theo Chu trưởng quan đến thôn Leng Ngock và thôn Naung Kyo, vạn nhất quân đội vừa đi mà vết thương của cô lại xảy ra vấn đề thì tôi chỉ có thể tìm cho cô ít thuốc hạ sốt thôi, cũng không có cách nào khác để giúp cô.”
Tại Tư mỉm cười, cô biết rõ.