Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thượng Tá Của Tôi - Chương 97: Thượng Tá Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:09:14
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cổ họng Chu Giác Sơn căng lên, không thể không thừa nhận, cô rất đẹp, đẹp rất thuần khiết sạch sẽ.

Một lúc lâu, hai ánh mắt triền miên đan vào nhau, anh nhìn cô, chậm rãi cúi đầu. Hai người hôn nhau nồng nhiệt, khó bỏ khó phân, vì để tránh người nhìn lén, anh cởi áo khoác xuống, khoác lên đỉnh đầu của hai người.

Một không gian nho nhỏ, đen như mực, anh hôn cô càng lúc càng cuồng nhiệt, Tại Tư có chút khó chịu.

Điện thoại trong n.g.ự.c rung động, Chu Giác Sơn rời ra tắt máy.

Anh lại lần nữa nghiêng người qua, đôi môi vừa mới chạm tới cô, rung động lại đột nhiên vang lên.

Tại Tư ngạc nhiên, nháy mắt một cái.

Hai người đồng thời cúi đầu, tay tìm đến một cái điện thoại di động khác.

Ngực trái áo quân phục, bên trong túi ám cách [1].

Mê Truyện Dịch

[1] Túi ám cách: giống với “túi kép” (đã giải thích ở chương 18).

Một cái điện thoại di động khác của anh, rung động kéo dài năm giây.

Chu Giác Sơn và Tại Tư liếc nhìn nhau, anh kéo tay cô đang đặt trên mu bàn tay mình, dứt khoát cởi túi ám cách, tìm trong túi, móc ra điện thoại di động.

Điện thoại hiển thị:

“08710511.”

Một nhóm số này là mã vùng của tỉnh Vân Nam hơn nữa còn có sinh nhật của Triệu Tuấn. Tại Tư dùng khóe mắt nhìn lướt qua, mím môi, khom lưng bò lên vị trí ghế trước, ngón tay sờ sờ xung quanh, kiểm tra xem có máy nghe trộm hay không.

Chu Giác Sơn siết chặt điện thoại di động, có phần áy náy, nhưng đây là một phần trong công việc của anh, thậm chí, từ trước khi Du Tại Tư xuất hiện, những thứ không thể lộ ra ánh sáng này đại biểu cho toàn bộ cuộc sống của anh.

Anh nhận điện thoại, không nói gì, người ở đầu dây bên kia cũng không vội vã lên tiếng, người đàn ông dùng ngón tay gõ gõ vào micro, truyền lại một tổ hợp mật mã Morse [2] chỉ có bọn họ mới có thể nghe hiểu.

[2] Mật mã Morse: là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo trong những năm 1870 – 1967. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các ký tự đặc biệt của một thông điệp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-ta-cua-toi/chuong-97-thuong-ta-cua-toi.html.]

Chu Giác Sơn cầm điện thoại di động, một bên chăm chú nghe, một bên dùng một cánh tay khác nhanh chóng kiểm tra tình hình ở ghế sau.

Nửa phút sau, có thể xác nhận trong xe không có máy nghe trộm, tất cả an toàn. Anh nghiêng người, kéo cổ tay Tại Tư, Tại Tư quay đầu lại, gật đầu khẳng định.

Anh ngồi lại chỗ, đổi tay, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, “Vâng, chú Triệu, hiện tại cháu đang ở Taunggyi.”

Anh dõi tầm mắt nhìn về phía xa, tư thế ngồi đoan chính, đa phần thời gian đều là nghe, nói rất ít, chỉ thỉnh thoảng trả lời đôi câu, nhìn dáng vẻ, chắc là đối phương đang phụ trách truyền lại thông tin.

Tại Tư yên lặng nhìn một hồi, nhìn Chu Giác Sơn gọi điện thoại, trong giây lát, lông mi dài của cô khẽ động, trong tâm trí có phần hoảng hốt.

Tay cô vịn vào ghế ngồi, chậm rãi sát lại chỗ ngồi ở gần cửa sổ xe.

“… Được, bên này muộn nhất là mười một giờ kết thúc, bây giờ mới có bảy giờ, cháu lập tức đi tụ họp với chú.”

Nói xong, Chu Giác Sơn đưa điện thoại ra xa một chút, mắt thấy anh nói điện thoại xong, Tại Tư nín lặng, lùi hai bước về ngồi ở ghế sau.

Cô ngắm nhìn anh không hề chớp mắt, có chút khẩn trương, ngón tay gắt gao siết chặt ống tay áo của anh không thả.

Cô khẽ cau mày, cánh môi đóng mở, đôi môi hơi mấp máy.

Chu Giác Sơn cúi mắt, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô, “Đã cúp rồi. Ông ấy biết em đến rồi.”

Vừa nãy anh không hề cúp máy, thế nhưng điện thoại di động đã tối lại, điện thoại là Triệu Tuấn cúp máy.

Tại Tư buồn bã, vẻ mặt khó nén thất vọng cùng chán nản, cô đợi nhiều năm như vậy, “Ông ấy cũng không muốn nói với em câu gì hay sao…”

Chu Giác Sơn lắc đầu, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, “Ông ấy không có mặt mũi gặp em. Bây giờ cũng càng không phải là thời điểm nhận nhau.”

Anh cúi đầu nhìn một chút vẻ mặt của Tại Tư, lại dịu dàng xoa xoa tóc của cô, cố gắng an ủi cô.

Triệu Tuấn năm đó là thực sự hại c.h.ế.t đồng nghiệp, ông ấy hổ thẹn, không có mặt mũi về nước, Chu Giác Sơn cũng có hiểu biết về gia đình ông ấy, anh biết rõ, cho tới nay, trong nội tâm của Tại Tư và mẹ cô ấy đều sùng bái Triệu Tuấn coi ông ấy là anh hùng. Có câu nói kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, có lẽ Triệu Tuấn cũng không chịu nổi khi để hai người họ đi tiếp nhận một mức chênh lệch như vậy, ông ấy không có cách nào đi đối mặt với người thân đồng nghiệp đã tử trận và hai mẹ con Tại Tư, sau đó, dưới tình huống bị đả kích, chỉ yên lặng chuyển nghề làm nằm vùng, ở Myanmar ngây ngô cũng hơn mười năm, không có tin tức, không xuất đầu lộ diện…

Loading...