"Chuyện nhỏ như   cần để tâm."
Bích Nhan Thượng thần mở miệng: "Đáng lẽ   cảm ơn ngươi, thời gian   vì Tam Muội Chân Hỏa mà  thương,  Tân Đình  là ngươi dùng da rắn cứu ,   vết thương của ngươi  hồi phục thế nào ?"
"Đã lành hẳn , Thượng thần  cần bận tâm."
"Nữ nhi, vẫn  chú ý hơn một chút thì , nếu      lấy chồng?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nàng   xong lấy từ trong n.g.ự.c  một cái lọ nhỏ màu bạc,  tới nhét  tay : "Bôi những thứ  lên vết thương, sẽ  để  sẹo."
Ta  cái lọ sứ trong tay, nhất thời    nên nhận  .
Tân Đình Thượng thần dường như   sự bối rối của ,  mở miệng: "Nếu Bích Nhan  đưa cho nàng, nàng cứ cầm lấy ."
Ta chỉ đành gật gật đầu.
Bích Nhan Thượng thần  hai bọn , mở miệng: "Ta còn vài việc vặt, cáo từ ."
Khi nàng   ,  chỉ cảm thấy bầu  khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Ta lúng túng mở miệng: "Tân Đình Thượng thần,  cũng xin cáo từ. . ."
"Nàng định  ?"
Hắn   với ánh mắt sáng như đuốc,  xong  đến bên cạnh , nắm lấy cánh tay , vén tay áo lên: "Để  xem vết thương của nàng  khỏi ?"
Ta cùng  cúi đầu  cánh tay , làn da vốn trắng nõn giờ vẫn còn vết đỏ nhạt.
Tân Đình Thượng thần thở dài, khi ngẩng đầu lên    nhíu mày: "Nàng  đau ?"
Ta lắc đầu: "Đã khỏi ,  đau nữa."
"Chuyện  là  của , là lúc đó   bảo vệ  nàng."
Tân Đình Thượng thần    lấy cái lọ trắng từ tay , mở nắp lọ khoét thuốc cao trong lọ bôi lên chỗ vết thương  cánh tay .
Thuốc cao mát lạnh bôi lên cánh tay  dễ chịu, nhưng  vô thức  rút tay .
Hắn   động tác của , siết chặt cổ tay , mở miệng: "Đừng động đậy."
Ta đành ngoan ngoãn chờ  bôi xong thuốc cao,     thổi nhẹ  vết thương  cánh tay .
"Ta quên hỏi nàng, nàng đến tìm   việc gì?"
"Ta đến cảm ơn ngài  cứu  một  nữa."
Ta buông tay áo xuống, chỉnh  quần áo ngẩng đầu  : "Ta   nhiều lời   với ngài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuong-than-xin-nhe-chut/30.html.]
Đôi mày nhíu  của  lập tức dãn , khóe miệng  hiện nụ : "Ồ? Lời gì?"
"Trước đây, chúng   quen    ?"
"Nàng đang  gì ."
Hắn  vỗ vỗ đầu : "Chúng   quen  mấy trăm năm  còn gì."
"Ý  là ,  khi   đời, ngài      ?"
Sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt ,  mở miệng: "Vì  nàng   ?"
Ta nhíu mày: "Gần đây    một giấc mơ, mơ thấy khi  còn là một quả trứng, lúc đó bên cạnh   một nữ nhân và một nam đồng,  đó cuối cùng  cũng phá vỏ chui , nam đồng đó  chính là ngài."
"Ồ?"
Hắn   với vẻ mặt bình thản: "Nàng  mà mơ về  ? Hay là ngày đêm nhớ nhung, nhớ  đến nỗi  mơ?"
"Ngài. . ."
Ta    đến đỏ mặt, ngượng ngùng : "Ta  . . ."
"  ."
Hắn đột nhiên mở miệng,  ngạc nhiên  ,  mỉm  dịu dàng: "Hoài Uyển,  ngày đêm đều mơ thấy nàng."
"Ngài. . ."
Ta nhất thời   đáp  thế nào, đỏ mặt: "Ý ngài là. . ."
Hắn thở dài, tay  vuốt ve gò má , trong mắt ánh lên tia sáng: "Hoài Uyển,  chỉ  ngày ngày  ở bên ngàng."
Ta ngẩn .
Dù   cùng   chúc mừng sinh nhật Nam Hải Thủy quân,       tình ý gì với Bích Nhan Thượng thần.
  cũng  từng nghĩ đến,    thẳng  rằng  ở bên .
", nhưng  đây rõ ràng   thừa nhận chúng . . ."
Ta nghĩ đến ngày hoang đường đó, nghi hoặc  .
"Thừa nhận chúng  thế nào?"
Nụ  của   rõ ràng, tiến gần  mở miệng: "Vốn là  hoang đường,   thừa nhận, nghĩ rằng rạch ròi ranh giới với nàng sẽ bảo vệ  nàng chu ."
"  hối hận , Hoài Uyển."
Hắn nắm tay , tựa trán  trán : "  phát hiện nàng  chịu  nhiều khổ,  nhiều tội, còn    thể đường đường chính chính bảo vệ nàng."