Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ta mỗi ngày đều  thu thập nước tiểu ngựa. Vị đại ca thị vệ mỗi ngày đều đến. Hắn   học cách cất rượu. Ta  dạy dỗ đồ  xong thì sư phụ c.h.ế.t đói.
 
Hắn hỏi  là nha  ở viện nào. Ta  . Hắn    y thuật,   cho Bôn Tiêu đỡ đẻ  .
 
Ta  . Về , nước tiểu ngựa thu thập  một nửa. Bôn Tiêu  thấy, đại ca thị vệ cũng biến mất. Tạ Như Tùng thành công  bệnh.
 
Căn bệnh  đến thật khó .
 
Mấy ngày nay, nha  bà tử luôn  thấy trong khuê phòng truyền  tiếng công tử tức giận đập vỡ chén, còn  tiếng hai  cãi  mơ hồ.
 
Tin tức truyền đến tai Tạ phu nhân, liền mời đại phu đến xem. Mới  là chứng bất lực của nam giới. Đứa con đích tôn duy nhất mắc  căn bệnh , nếu ảnh hưởng đến con cái, cơ nghiệp to lớn như  đều sẽ rơi  tay  ngoài.
 
Tạ phu nhân tức giận ngút trời, triệu Hàn Triệu Vân đến mắng cho một trận: "Ngươi  cho thông phòng nâng di nương,  cho bọn họ sinh con cái, những điều   đều  từng hỏi đến.  hiện tại ngươi chẳng những  sinh  con trai, còn liên lụy con  tổn thất phúc báo, Hàn thị, ngươi rốt cuộc là  ý gì?"
 
Hàn Triệu Vân  mắng đến á khẩu    gì. Từ  đến nay, điều khiến nàng  tự hào nhất chính là   một bộ "tướng mạo cực phẩm nghi nam". Thầy bói cũng  từng  nàng  trong mệnh sẽ  năm đứa con trai.
 
Cũng chính vì , việc cho thông phòng uống thuốc phá thai  bao giờ qua loa.  vạn vạn   ngờ tới, còn  đợi nàng  xoa tay chuẩn  bắt đầu sự nghiệp sinh con trai. Vị phu quân  của nàng   xảy  vấn đề.
 
Nàng  ngậm nước mắt, ấm ức : "Mẫu  yên tâm, con dâu nhất định sẽ chữa khỏi cho phu quân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thuy-ngan-tan/7.html.]
 
Ta   ánh nến reo vui, khóe môi hiện lên một nụ  khó nhận thấy. Xảy  chuyện như , vốn dĩ việc khai diện cho  cũng  trì hoãn. Hàn Triệu Vân khắp nơi tìm thầy thuốc cho phu quân, nhưng mãi cũng  thấy khỏi.
 
Sau  nàng    Hòa Ân Tự hương khói thịnh vượng, cầu tự  linh nghiệm. Thế là nàng mang theo  và Thu Cúc lên núi cầu Phật tổ.
 
Mà khi xe ngựa  đến lưng chừng núi, trong rừng cây rậm rạp đột nhiên xông  một đám , cờ hiệu màu xanh lá cây.
 
Là sơn phỉ.
 
Thu Cúc khuyên nhủ: "Tiểu thư yên tâm,   mẫu   , bọn cướp nhân giơ cờ xanh chỉ ham tài, chúng  đưa tiền bạc mang theo  cho bọn họ là xong."
 
Hàn Triệu Vân lông mày lá liễu dựng thẳng: "Ta là chủ mẫu nhà cao cửa rộng,  mặt cùng sơn tặc dây dưa, chẳng  là danh tiết đều mất hết  ? Huống chi đồ trang sức      là đồ cưới thì cũng là phu quân tặng,   thể tiện nghi cho bọn cướp chứ."
 
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng  mạnh tay đẩy một cái. Ta và Thu Cúc đều  đẩy xuống xe ngựa.
 
"Các ngươi  lấy đại cục  trọng, danh tiết của chủ tử so với bất cứ thứ gì cũng quan trọng hơn, vì bảo  cho chủ tử mà chết, cũng coi như là phúc khí của các ngươi. Tạ gia sẽ ghi nhớ hai ngươi là trung bộc."
 
Nói xong, nàng   lệnh cho xa phu tăng nhanh tốc độ,  nhanh biến mất trong rừng cây rậm rạp.