Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 215: Lão gia Vân “Nhân tiện, thay nhà họ Vân báo thù giúp ta”

Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:18:34
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dì Thất nhà họ Vân nhẹ, lòng thở phào nhẹ nhõm: “Dĩ nhiên là con ruột của , nếu là con nuôi thì cũng là đứa thông minh lanh lợi chứ.”

“Ai mà nhặt về một đứa ngốc nghếch thế chứ?”

Vân Ải: ... “Mẹ, đừng nữa .”

Thảm Vân Nguyệt bật khúc khích.

Cô lấy trong túi vải mang theo một nửa “Thiên niên nhục Phật”.

Nhược Thương liếc một cái, khỏi kinh ngạc: “Màu sắc, hình dáng, kích thước , trong Thiên niên nhục Phật cũng là loại thượng phẩm .”

Thẩm Vân Nguyệt nhếch khóe mắt, rốt cuộc là tử chủ chốt trong môn phái Dược Vương Cốc, từng thấy qua ít bảo vật.

“Tất nhiên những thứ trong tay là đồ .”

Nhược Thương xong việc châm cứu, âm thầm tới bên Thẩm Vân Nguyệt phụ giúp.

“Vân Ải, lấy nửa phần Thiên niên nhục Phật đem hấp cách thủy bằng lửa nhỏ, chú ý giữ lửa.”

Thẩm Vân Nguyệt đặt nửa phần Thiên niên nhục Phật trong cái chậu.

Nhược Thương liếc mắt ngang qua.

“Để cho. Thằng nhỏ đó vụng về lóng ngóng, sợ hỏng đồ của .”

Vân Ải dám thêm.

Thầy gì thì nấy.

“Thầy, con giúp thầy nhé.” Vân Ải nhanh chóng nịnh nọt phụ giúp, cầm chậu theo.

Nhược Thương chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng, coi như mặc nhiên nhận Vân Ải tử, cùng bước ngoài.

Thẩm Vân Nguyệt ghế.

Mặt nghiêm trọng đang điều chế t.h.u.ố.c cao, thứ t.h.u.ố.c màu xanh lục từ từ biến đổi màu sắc.

Dì Thất thấy cũng dám quấy rầy, liền gọi một cô gái nhanh nhẹn ở lệnh, hiệu cho cô đừng phiền Thẩm Vân Nguyệt.

Cô gái nhẹ nhàng rút lui.

Vân Ải và Nhược Thương bận rộn với việc hấp Thiên niên nhục Phật.

Ở một căn phòng khác.

Lão gia Vân tỉnh , nửa nửa tựa giường bên cửa sổ. Chăn đắp là tấm da hổ, tóc búi gọn gàng.

Trên gương mặt lộ vẻ u sầu, trầm mặc và lạnh lẽo.

“Hiên Hằng, với con nhiều chuyện, con cũng phần nào hiểu rõ tình hình …”

“Cậu ruột của một chiếc ngọc phù.”

Phó Huyền Hành lấy chiếc ngọc phù treo thắt lưng xuống.

Trước đó, Thẩm Vân Nguyệt một sợi dây mới để xỏ qua.

“Cậu ruột, ông xem .”

Anh đặt chiếc ngọc phù hình trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay đưa cho lão gia Vân xem.

Lão gia Vân mò lấy chiếc hộp gỗ tấm chăn da hổ .

Mở hộp, ông lấy một chiếc ngọc phù.

“Chiếc ngọc phù trong tay con là âm, chiếc ngọc phù trong tay là dương. Đây là ngọc phù mà ngày xưa cha trực tiếp trao cho và chị gái cả.”

“Sau đó, chị gái cải trang thành nam, trộn quân đội.”

“Chỉ trong vòng hai ba năm, chị đạt vị trí tướng quân, thu phục một nhóm nhân tài kỳ lạ.”

“Người đời đều nhóm ủng hộ hoàng đế thực là ủng hộ Hoàng hậu Vân.”

“Hoàng hậu Vân chỉ trong quân đội mà ngay cả các quan đại thần trong triều cũng kính trọng bà. Khi các quan chức tranh luận, thường khiến Hoàng thượng hỏi ý kiến Hoàng hậu Vân.”

Lão gia Vân một cách thê lương: “Tóm , hơn một nghìn nhà họ Vân gần như đều mất mạng vì tội danh oan khuất đó.”

“Con là hậu duệ của gia tộc Vân, những giao cho con .”

“Những đó thực chất cũng là theo phe bà nội của con.”

Lão gia Vân thời gian của còn nhiều, nên trao ngọc phù cho Phó Huyền Hành.

“Huyền Hành, dù thế nào, đừng quên những cùng con trải qua gian khổ.”

Phó Huyền Hành nắm chặt hai chiếc ngọc phù, ánh mắt lạnh lùng: “Cậu ruột, kẻ tội , nhất định sẽ mang đến mặt bà nội để tạ tội.”

“Dù là mang theo cả xác c.h.ế.t cũng tạ tội với bà nội.”

Phó Huyền Hành nhẹ chiếc ngọc phù trong tay, “Tạm thời sẽ dùng đến những .”

“Họ chờ con suốt hàng chục năm .”

Phó Huyền Hành lắc đầu, “Ta tạm thời im lặng. Còn việc ở triều đình kinh thành, sẽ cài vài nội gián.”

Hai chú Vân Bát và Vân Cửu trong nhà, khoanh tay .

Họ một cái.

Vân Cửu cau mày hỏi: “Huyền Hành, đối với tương lai, con kế hoạch gì ?”

“Ta sẽ từ từ hoạch định.”

Phó Huyền Hành nhẹ giọng nhưng đầy sức mạnh :

“Chú Cửu, hiện tại triều đình vẫn còn tương đối định, lúc hành động vội vàng là lựa chọn khôn ngoan.”

Phó Huyền Hành vốn là nuôi dưỡng từ phủ thái tử phế.

Bản giỏi mưu kế và thủ đoạn.

Những năm đầu độc khiến cơ thể yếu , khiến lòng nhưng đủ sức.

nghĩa là tham vọng.

Lão gia Vân ho một trận, Vân Bát vội mang đến, một tay xoa nhẹ lưng ông: “Đại bá, ông uống chút để dịu cổ họng .”

“Vợ Huyền Hành y thuật cao minh, chữa trị, ông chắc chắn sẽ sống lâu.”

“Ái chà, một lão già vô dụng như thể việc, trông cậy các con.”

“Thật sự với .”

Lão gia Vân cố gắng xong uống , Vân Cửu vội mang bát khạc nước đến đỡ ông khạc .

Vân Bát lấy khăn lau cho ông chỗ mép miệng.

Phó Huyền Hành im lặng quan sát tất cả những chuyện .

“Cậu ruột, đây là trách nhiệm của chúng .”

“Huyền Hành, trong trang viên họ Vân đều theo mệnh lệnh và sắp xếp của con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-215-lao-gia-van-nhan-tien-thay-nha-ho-van-bao-thu-giup-ta.html.]

Trong mắt lão gia Vân, lớp mờ đục cũng giảm , đó là sự căm hận và lạnh lùng hơn.

“Được.”

vài trai trẻ võ nghệ cao cường. Nếu cần, để họ ký giao ước sống c.h.ế.t với .”

Phó Huyền Hành suy nghĩ một chút từ chối đề nghị của lão gia Vân.

“Người của trang viên họ Vân là quân bài chủ lực của chú Cửu và . Hiện tại vẫn nên động.”

“Được thôi, chuyện theo con.” Lão gia Vân nhắm mắt , thở dốc mấy . “Các con , cần nghỉ một chút.”

“Huyền Hành, đưa con đến nhà chú Thất nhé.” Vân Cửu che giấu sự ngạc nhiên trong lòng .

“Cảm ơn chú Cửu.”

Trong mắt Phó Huyền Hành sáng rõ, nắm tay chặt cũng thả lỏng .

Vân Cửu và Phó Huyền Hành ngoài.

Vân Bát vẫn trong phòng, động đậy, ngập ngừng lão gia Vân đang nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lão gia Vân động môi : “Có gì hỏi thì cứ thẳng.”

“Đại bá, chú cho chúng con báo thù , để Huyền Hành ?”

Vân Bát bỏng nặng năm xưa, mấy năm nay sống một .

Anh luôn lo lắng cho trong trang viên họ Vân nhất.

“Các con khác với Huyền Hành. Nó vốn là chí tiến thủ tới vị trí đó, dù chúng nó cũng sẽ từng bước tiến lên.”

“Nhân tiện báo thù cho gia tộc cũng chẳng .”

Lão gia Vân thêm gì.

Chỉ giơ tay hiệu cho Vân Bát cuốn .

Vân Bát vẫn cau mày, cuối cùng gì, khỏi phòng, giao cho thuộc hạ trong sân trông nom lão gia Vân.

“Ninh Viễn, sáng mai đến nhà họ Vân Thất.”

“Vâng.”

Da mặt Ninh Viễn vì t.h.u.ố.c mà những vệt đỏ hồng thấm .

Màu đỏ và màu xanh của t.h.u.ố.c bôi đan xen .

Làn da thật dữ tợn hơn bình thường.

“Bát gia, ông ?” Ninh Viễn chằm chằm mặt Vân Bát.

Anh còn nhớ hồi nhỏ, tiểu Bát thiếu gia nhà họ Vân trai, lúc đó ở kinh thành nhiều gia đình quan chức kết hôn ước.

Vân Bát hạ mắt xuống.

“Làm chứ.”

Nhìn bàn tay còn tròn như cục thịt, Vân Bát thẳng lưng rời khỏi đây.

Thẩm Vân Nguyệt chuẩn xong đơn thuốc.

Nước ép từ “thiên niên nhục phật” cũng chiết xuất .

Dạ Thương cẩn thận hòa nước ép của “thiên niên nhục phật” trong đơn thuốc.

“Đây là thứ đấy.” Dạ Thương đầu Thẩm Vân Nguyệt, “Thịt phật thiên niên hấp chín cắt lát, chia cho ăn .”

“Tuy phần tinh túy nhất hòa nước ép , nhưng da thịt vẫn là thứ quý hiếm.”

Thẩm Vân Nguyệt gật đầu, nhẹ :

“Được, theo .”

Thẩm Vân Nguyệt sai Vân Ấy gọi Vân Cửu và những khác tới.

, gọi cả Bát thúc đến luôn. Cũng bắt đầu điều trị .”

“Được.”

Vân Ấy vội chạy ngoài, thao tác của Thẩm Vân Nguyệt và Dạ Thương cho sửng sốt.

Ở hiệu t.h.u.ố.c trong huyện Thạch Hàn, từng thấy cảnh tượng thế .

Hóa thần y từ Thúy Vương Cốc, độc y từ Quỷ Y Cốc quả là thật.

Vân Ấy khỏi cửa viện thấy Vân Cửu và Phó Huyền Hành tới.

“Cửu thúc, biểu bảo các ông đến đây. Thuốc từ thiên niên nhục phật chuẩn xong.”

Trong mắt Vân Ấy lóe lên ánh sáng tinh , “Cửu thúc, nhờ biểu , theo học của Thúy Vương Cốc sư phụ.”

Vân Cửu ngạc nhiên Phó Huyền Hành.

Chỉ thấy Phó Huyền Hành gật đầu: “Dạ Thương là đại tử trong môn nội của Thúy Vương Cốc.”

“Huyền Hành, hai vợ chồng các con tới đây giúp đỡ chúng nhiều như , ngược chúng chẳng giúp gì cho các con.”

Trong mắt Vân Cửu lóe lên sự áy náy.

Theo lý thì, họ là bậc trưởng bối, nên giúp đỡ hậu bối.

Vân Cửu thở dài:

“Thảo nào đại bá cho chúng báo thù.”

Phó Huyền Hành an ủi Vân Cửu. Mối thù giống các mối thù khác, chỉ cần võ công là .

“Cửu thúc, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Vân Cửu mỉm , vỗ vai Phó Huyền Hành.

chỉ là cảm xúc thoáng qua thôi. Sau nếu con cần gì, cứ bảo chúng .”

“Chúng giỏi chuyện khác, nhưng võ công thì thể đảm đương, cả núi Thái Bình cũng quen thuộc với chúng .”

“Vừa đúng lúc, thực sự chuyện cần các ngươi giúp đỡ.”

Phó Huyền Hành nghĩ đến lá đỏ Nam Sơn đó.

Lúc đó sẽ để nhà Vân trang hái , chế biến .

Rồi vận chuyển đến thị trấn Vĩnh Hòa, gửi các nơi để bán.

Trong đầu Phó Huyền Hành lóe lên ý nghĩ, vội kể cho Vân Cửu về sự tồn tại của Vân Hòa cùng những khác.

Vân Cửu nhớ hồi , nhà họ Vân thật sự một nhóm nô tì trung thành phân tán ở nhiều nơi.

ngờ họ vẫn còn nhớ đến nhà họ Vân.

Hai trò chuyện thì bước sân nhà Vân Ấy. Vân Bát cũng theo phía chạy tới.

Ánh mắt Phó Huyền Hành trở nên thương cảm hơn.

Đứa trẻ từ nhỏ gánh vai quá nhiều trách nhiệm.

Loading...