Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 346: Hạ Gia Trang

Cập nhật lúc: 2025-10-20 10:00:12
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vị phu nhân miệng lưỡi thật lợi hại.”

Từ bụi cỏ phía chui một nam nhân trung niên, vận trường bào vải bông mịn, một nếp nhăn.

Tóc búi cao chỉnh tề, cài bằng một cây trâm gỗ.

Thẩm Vân Nguyệt chỉ liếc mắt đoán : hẳn là tiếng nhất trong thôn.

“Nói thật thôi. Nếu vì trại các ở gần, chẳng rảnh mà qua đây .” Nàng mím môi, thêm: “Chúng hơn trăm mẫu ruộng lúa ở gần đây. Chẳng lẽ đến thuê mà còn bùng công?”

“Ruộng lúa đối diện là của các vị?” Nam nhân trung niên ánh mắt trầm hẳn xuống.

Hắn nhớ rõ vùng hợp trồng lúa.

Đoạn sông Thương gần Thái Bình Sơn vốn đất cằn, chứ chẳng nhiều hoang địa đến .

Lại thêm thú hoang nhiều, dân làng cũng tụ thành nhóm.

Hắn từng đồn nơi ruộng lúa, bèn qua ngọn đồi thử một từ xa. “Lúc sơ qua, đoán năng suất lúa cùng lắm ba trăm cân thôi.”

Thẩm Vân Nguyệt suýt sặc.

“Ba trăm cân thì trồng chi? Thà trồng khoai còn hơn.”

Nàng dừng một lát, giọng mềm :

“Phải tám trăm cân là ít.”

Cái gì?!

Vài đàn ông gần đó suýt nữa dọa sặc nước miếng.

“Nhiều đến ?”

Thẩm Vân Nguyệt tỏ vẻ bình thản: “Khoai nhà còn năng suất cao hơn. Ruộng đất cứ sức đào xới là .

Dù là khoai lúa đều giống , thiếu phân, thiếu dưỡng cũng chẳng gì.”

“Cũng như thôi – sinh phú quý, đời là ăn mày. Cây cối cũng thế.”

Nàng năng đó, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Vài đàn ông mà như lọt tai những lý lẽ kỳ quái từ hành tinh khác.

“Phu nhân lý.” Trưởng thôn vuốt râu cằm, gật gù: “Cũng như sinh bảy tám đứa con, cầu mãi chẳng một mống.”

“Cây cối cũng như .”

Trưởng thôn hỏi cách trồng trọt, nhưng cảm thấy tư cách.

Đành gượng: “Chặt cây trồng quả sườn núi bên , cứ giao cho chúng . Dân làng sức vóc thiếu, ruộng thì càng thành vấn đề.”

“Vậy .”

“Ngài cứ chọn hai mươi hán tử là .”

Phó Huyền Hành nhận lời ngay, ánh mắt sắc bén nhận vị trưởng thôn uy tín lớn.

Ông gật đầu, mấy đàn ông phía ai phản đối.

Đến gần hơn, Phó Huyền Hành liếc thấy dãy nhà sàn ẩn trong lùm cây.

Hai lúc nãy còn ở đồi, dân trong trại phát hiện họ.

Nếu là thôn làng bình thường, khó mà nhạy bén đến thế.

Điều đó chỉ chứng tỏ, nơi giống như Vân Gia Trang – tổ chức và rèn luyện.

Cả hai đều ngầm hiểu, nhưng vạch trần.

Chuyện bàn là thuê , thì chỉ chuyện thuê .

Trưởng thôn cùng Phó Huyền Hành thống nhất , giá cả, hỏi:

“Không rõ vị gia và phu nhân xưng hô thế nào?”

“Chúng là nhà họ Phó, ở Bách Gia Thôn.”

Sắc mặt mấy đồng loạt đổi.

Bách Gia Thôn hiện đang mấy hộ dân lưu đày chuyển đến, chuyện so với những thôn khác còn vang dội hơn.

Chính là vì liên quan đến… Vân Huyền Điện.

“Các là... chủ điện Vân Huyền?”

Phó Huyền Hành nửa hờ hững ngẩng mắt, nhếch môi :

là phu thê chúng .”

“Thất lễ .”

“Giờ thì các tin, chỉ đến thuê việc thôi chứ?”

Phó Huyền Hành quanh một lượt, ánh mắt dừng ở hàng liễu ven sông Thương.

“Nếu thực sự ẩn cư nơi , thì nên trồng liễu bên sông.”

Nói đoạn, y vung tay tung một chưởng mang theo kình phong về phía trưởng thôn — chỉ là thăm dò, tay thật.

Trưởng thôn khẽ nghiêng tránh, đó cùng Phó Huyền Hành đấu vài chiêu.

“Trưởng thôn!”

“Phó gia chỉ tỉ thí vài chiêu, các ngươi cần lo.”

Hai qua hơn mười chiêu, trưởng thôn bắt đầu thở dốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-346-ha-gia-trang.html.]

Phó Huyền Hành thu tay, lui về mấy bước.

“Đắc tội .”

“Được lĩnh giáo. Anh hùng quả thật xuất thiếu niên, lão già như còn nhanh nhẹn nữa.” Trưởng thôn hề phật lòng, trái còn hào sảng vang.

“Đã lâu đ.á.n.h sảng khoái thế .”

Nhờ tỉ thí đó, hai bên như kéo gần quan hệ.

Trò chuyện thêm một hồi, họ nơi đây tên là Hạ Gia Trang, tất cả dân trong trại đều mang họ Hạ.

Chuyện khác, trưởng thôn tiết lộ thêm, mà Phó Huyền Hành cũng hỏi gì nhiều.

Chàng ứng hai lượng bạc tiền cọc, bảo rằng ba ngày sẽ vận chuyển cây giống lên.

Khi sẽ thanh toán công chặt cây, dọn cỏ, đó là công trồng cây.

Trưởng thôn đồng ý.

Sau khi giao bạc, Phó Huyền Hành cũng đòi thôn tham quan.

Ngược còn khách sáo cáo từ, cùng Thẩm Vân Nguyệt về phía bờ sông.

Chàng vẫn vòng tay ôm eo nàng, điểm mũi chân nhảy vút qua sông Thương, trở về phía sườn núi bên .

Chú ngựa đỏ cũng chạy theo .

Phó Huyền Hành vài câu với nó.

Nó liền phóng về phía Nam.

Còn hai thì men theo sườn núi, tiến thẳng rừng sâu.

Không ngoảnh Hạ Gia Trang lấy một .

Mấy ở bờ bên vẫn chăm chú dõi theo, mãi đến khi họ khuất hẳn trong rừng mới thu mắt .

“Trưởng thôn… Khinh công của thật quá siêu, trại xưa giờ ai thể nhảy qua sông Thương như thế cả.” Gã áo đen nhíu chặt mày.

“Họ… đến tìm công thật ?”

Trưởng thôn khẽ thở dài.

“E rằng hai đó là nhất thời nảy ý trồng cây, quả như lời họ , kêu thợ chính lên núi xa an .

Thấy trại chúng gần thì nổi lòng hiếu kỳ.”

“Vậy chúng ?”

Trưởng thôn siết chặt hai lượng bạc trong tay, gượng:

“Như vị phu nhân — cả đám chúng cộng còn bằng cái trâm đầu nàng .”

“Hạ Gia Trang nghèo quá, khi là do chúng tự giam trong vỏ ốc.”

Hai khiến trưởng thôn chấn động thật sự.

Ông từng nghĩ trại chỉ cần trồng trọt tự cung tự cấp là .

— trai tráng trong trại còn khối ế vợ.

Tự cấp kiểu gì cho nổi chuyện đó?

Lại nghĩ đến việc họ là lưu đày, thế mà giờ sống như đại hộ trong huyện.

Haiz…

So với , chỉ tổ tức c.h.ế.t.

Trưởng thôn cảm thấy con đường chọn nữa .

Phải về bàn với tộc lão thôi — xem nên lối nào.

Lúc , Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành theo lời quạ chỉ đường, tiến sâu rừng.

Phó Huyền Hành vẫn ôm nàng trong lòng.

Hai lướt nhanh qua rừng rậm.

Tốc độ quá nhanh, đến mức một bóng lao vụt qua ngay đầu mấy đang nghỉ.

Bọn họ kịp phản ứng, bóng biến mất khỏi tán cây.

“Là ai ? Khinh công nhanh đến thế cơ ?”

“Ta chỗ vô dụng, chỉ tiếc công lực của ép xuống.” Người lên tiếng là một thanh niên mặt mày như ngọc, môi đỏ răng trắng.

“Nếu gặp tai họa, lưu lạc tới nơi hoang vu ?”

Vài xì xào bất mãn: “Hừ, lũ phàm phu tục tử! Làm việc tay chân mà cũng xứng.”

“Nghe đội hai bảo, họ từng gặp vài kẻ đối đầu, trong đó một điều khiển dã thú.”

Cả đám sững .

“Biết điều khiển thú… chỉ dòng chính của một gia tộc bí ẩn mới thể.”

“Chẳng lẽ là họ?”

“Không thể nào…”

Không khí chợt rơi yên lặng.

Mà lúc đó, Phó Huyền Hành và Thẩm Vân Nguyệt lao như gió về phía sào huyệt của đàn ngựa hoang.

 

Loading...