Bà chủ nhà họ Bành  nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong. Bà một tay nắm lấy tay cô con gái út, khinh thường nhếch mũi :
“Đó là chuyện của ,  liên quan đến cô.”
Bà cúi đầu dịu dàng  với mấy đứa trẻ:
“Chúng   thôi.”
Mấy đứa trẻ nhà họ Bành đều   lời, hai đứa lớn cũng khá gan .
Phương  cũng lặng lẽ theo .
Phần lớn  nhà họ Hà và họ Bùi  bắt đầu dời . Họ  tin lời nhà họ Thẩm vu khống, nhưng  tin  sự phán đoán của giải sai.
Hơn một nửa    .
Còn  vài chục    đổi chỗ. Họ nghĩ  lúc nào cũng  mấy  nhà họ Thẩm dẫn dắt  theo, mấy   nhất đều  tranh mất.
Lần  hiếm hoi họ chọn ở  chân núi, nơi tránh gió. Sao   sang chỗ  chịu gió lạnh?
Một bà cụ nhà họ Lục khinh bỉ :
“Buồn . Lão bà   gả  nhà họ Lục hơn bốn mươi năm ,  từng thấy rồng lật  bao giờ.
Chỉ dựa  mấy lời  đỏ lưỡi trắng răng của họ, mà bảo nhường chỗ  cho sang bụi rậm chịu gió lạnh ?”
“Chúng  cũng  sang . Chỗ  ấm áp, tối nay   uống bát canh cá nóng hổi.
Bao lâu  mới  uống canh cá, phụ nữ  thể thiếu mấy thứ nước canh bổ dưỡng .”
Bà cụ  xong nhắm mắt , như thể trở về phủ, thấy bảng món ăn  đổi liên tục.
Có bà mụ tới hỏi bà tối nay  ăn cừu non ?
Bà nhắm mắt mỉm  nhẹ:
“Ăn.”
“Mẹ,  ăn gì thế?”
Mở mắt ,  cảnh vật  mặt.
Chán , giấc mơ  cũng  quấy rầy.
Bà cau mày mắng con dâu:
“Ăn gì liên quan gì đến cô? Cả ngày chỉ  ăn, ăn c.h.ế.t   cô ?”
Con dâu định phản bác.
Bỗng  tiếng  vang lên  cao.
Có  ngước  thấy một con cú mèo đang .
Ai nấy cảm thấy  .
“Hay là chúng  cũng chuyển sang đó ?”
“Muốn chuyển thì cô chuyển ,   hổ thẹn vì chuyện đó .”
Người   cũng im lặng luôn.
Chỗ  khá vắng vẻ.
Còn ở thung lũng bên  thì   ồn ào náo nhiệt.
Người từ thung lũng  tới  chủ nhà họ Lỗ lo lắng quá mức,  nhà họ Thẩm mấy  lừa .
Chủ nhà họ Lỗ lạnh lùng đáp trả:
“Lo lắng  , các    chạy theo đây? Có ai dí d.a.o  cổ các  ?
Sợ c.h.ế.t là chuyện của các , chẳng  đáng  hổ gì.
Cần gì  đóng vai điếm đàng  giả vờ đoan trang chứ?”
Nghe  mặt mấy  nhà họ Hà đỏ bừng.
“Chúng  chỉ  đông  cho vui thôi mà.”
“Dưới chân núi cũng  vài chục , cộng thêm các  cũng   trăm  .
Sao vẫn  đủ vui nhộn hả?
 nghĩ các    thích đông vui, chỉ là sợ c.h.ế.t thôi, thẳng thắn thừa nhận thì chẳng ai  .”
Chủ nhà họ Lỗ miệng sắc như dao.
Bên cạnh, mấy  nhà Thẩm  khúc khích.
Ông lão họ Lỗ mặt đầy nếp nhăn  ngạc nhiên, chủ nhà  thích xen  chuyện  khác, mấy ngày nay  vài  giúp nhà họ Thẩm mắng mấy  nhiều lời.
Tiếp theo  ai  thêm gì nữa.
Tối đó nhà họ Thẩm nhóm một đống lửa lớn. Mấy  già và trẻ con cùng Lưu Phi Phi ngủ  xe ngựa.
A Tứ đặt xe đẩy nhỏ cạnh xe ngựa, nhóm lửa gần đó.
Ở gần bụi cây  lợi thế,  thể chặt mấy cây gai để đốt lửa.
Phó Huyền Hành  bên đống lửa, khoác chiếc áo choàng dày  , ôm lấy Thẩm Vân Nguyệt trong lòng: “Vân Nguyệt, em gối lên chân  ngủ . Đêm nay  canh gác.”
Thẩm Vân Nguyệt  lên bầu trời đen kịt, như con quái vật đang chờ nuốt chửng  thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-92-bo-nao-la-thu-tot.html.]
Ép chế nỗi bất an trong lòng.
Rất ngoan ngoãn gối đầu lên chân Phó Huyền Hành, nhắm mắt bước   gian.
“Tiểu ngốc,  đây.”
“Chủ nhân,   đổi vật tư ?” Tiểu ngốc lười biếng hỏi.
“Mơ .”
Không ngờ Thẩm Vân Nguyệt trả lời nhanh như , Tiểu ngốc trong lòng lạnh lẽo.
“Vậy  gọi ?”
“Chúng    còn nhiều cơ hội hợp tác,  nhất thiết  theo cách của ngươi. Ta thấy hợp tác tự nguyện thì  ,  cần ràng buộc  quá chặt.”
Tiểu ngốc  chút c.h.ế.t máy...
Bên cạnh hoa ăn thịt  liên tục rung động.
Thẩm Vân Nguyệt liếc hoa ăn thịt ,  :
“Đợi khi linh khí  đầy đủ, hoa ăn thịt  cũng  thể  cơ hội riêng. Tiểu ngốc,  khi ngươi cũng  cơ hội.
Tốt hơn hết là   sắp xếp,  cũng sẽ  quên lợi ích của các ngươi.”
Tiểu ngốc:... Sao  cảm giác như ông chủ hiện đại đang vẽ  cái bánh cho nhân viên .
“Ngươi   gì?”
“Ta   thiên tai     là đất rồng lật  ?”
“Không thể tiết lộ, sẽ  sét đánh.” Tiểu ngốc do dự.
“Ngươi là ngốc còn sợ sét ?”
Tiểu ngốc giọng nhỏ: “Không  , mà là ngươi sẽ  sét đánh.”
C.h.ế.t thật.
Thẩm Vân Nguyệt  nhịn  lộn mắt.
Nhân lúc trong  gian tìm một vòng, trong đó đầy đủ lều bạt, dầu hỏa.
Nếu mưa xuống cũng  lo  lộ.
Phó Huyền Hành thấy Thẩm Vân Nguyệt động đậy, vội kéo chặt áo choàng   cô. Ánh mắt đen kịt lướt qua Đại Ngưu và Nhị Ngưu, hai đứa nhỏ gần đống lửa quá mức.
“Lại đây.”
Phó Huyền Hành mấp máy môi.
Đại Ngưu  trái , tự động đến gần.
“Tiểu công tử,  chỉ thị gì?”
“Sợ c.h.ế.t ?”
Đại Ngưu nghiêm túc suy nghĩ, mặt nghiêm trọng trả lời:
“Không sợ. Sợ  báo  thù.”
“Ta  cách dạy ngươi báo thù, nhưng điều kiện  khắt khe.”
“Ta đồng ý.” Đại Ngưu  suy nghĩ  đồng ý.
Anh  ở  đây, chính là ấn tượng Phó Huyền Hành dù  thương nhưng  oai phong.
“Không hỏi điều kiện ?”
“Chỉ cần  c.h.ế.t là .” Đại Ngưu rõ  và Nhị Ngưu chỉ còn mạng lụi.
Nếu  thể báo thù,  lấy mạng lụi  cứ việc.
Phó Huyền Hành  vài câu nhỏ bên tai.
Đại Ngưu  kỹ.
Xong xuôi, quỳ gập đầu  Phó Huyền Hành.
Đối diện Thẩm Từ Thông    họ  gì, nhưng thấy Đại Ngưu quỳ  Phó Huyền Hành  khỏi  lâu hơn.
Phó Huyền Hành  hiệu với Ảnh Phong: “Mang cho bọn họ chiếc áo dày đắp.”
Ảnh Phong xuống khỏi xe.
Cầm một chiếc áo.
Áo  lớn đủ cho Đại Ngưu và Nhị Ngưu đắp qua đêm. Hơn nữa lửa tối nay đốt  lớn.
A Tứ từ bóng tối bước tới.
Ngồi  đống lửa.
“Đại gia, Phó thiếu gia, các   ngủ . Tối nay  với Ảnh Phong  phiên gác đêm.”
“ cũng gác đêm.” Đại Ngưu mặt ốm  còn héo hắt.
A Tứ liếc Đại Ngưu, định  gì thì phát hiện đống lửa rung mạnh vài ,  cũng chóng mặt.
Kéo dài vài hồi.
Nhiều   cơn chóng mặt đ.á.n.h thức.
Tiếng gầm rú từ xa vang lên.