Hổ Tử cau mày:
“Anh định  gì?”
Lục Phi cúi xuống, hai ngón tay kẹp lấy hai con giun đất, nhẹ nhàng nhấc bổng chúng lên. Không  một lời,  chậm rãi rắc một nhúm đất mộ lên  chúng.
Lớp đất xám xịt phủ lên  thể mềm nhũn, nhưng hai con giun vẫn tiếp tục trườn ,  hề  chút phản ứng khác thường.
Hổ Tử nín thở, mắt mở lớn  chằm chằm  cảnh tượng  mắt.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây…
Không  gì xảy .
Không  giãy giụa,   quằn quại, cũng   thứ mùi tanh lạ nào lan tỏa. Chúng cứ thế bò qua lớp đất mộ, chậm rãi nhưng chắc chắn.
Hổ Tử nhíu mày, cảm thấy  gì đó  đúng, nhưng   thể  rõ thành lời.
Lục Phi  nheo mắt, ánh  tối  như mặt nước hồ sâu.
Nga
"Quả nhiên..."
Hắn cất giọng, trầm thấp nhưng mang theo sức nặng vô hình, khiến Hổ Tử bất giác rùng .
"Quả nhiên ? Quả nhiên cái gì ?"
Hổ Tử nuốt khan, giọng  run.
Lục Phi  trả lời ngay. Hắn cúi đầu, chậm rãi siết chặt nắm đất trong tay, như thể đang cảm nhận điều gì đó. Một lúc ,  mới lên tiếng, giọng điệu rành rọt, từng chữ như đục   gian tĩnh lặng:
"Giun đất còn gọi là địa long, sống dựa  linh khí của đất. Đất , chúng sinh sôi. Đất độc, chúng tránh xa. Đặc biệt, nếu là đất mộ, thứ mang theo thi khí, địa long khi bò qua sẽ  phản ứng khác thường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/111.html.]
Hắn dừng một chút, ánh mắt tối :
"Nếu là mộ thực sự, giun đất khi gặp thi khí sẽ hoặc là bỏ chạy thật nhanh, hoặc là co rút  như  thứ gì đó vô hình áp chế. Nếu t.h.i t.h.ể bên   bắt đầu thối rữa, đất sẽ  oán niệm âm hàn, khiến chúng đau đớn mà quằn quại, đôi khi còn  c.h.ế.t ngay tại chỗ."
Hổ Tử  mà sống lưng lạnh buốt, theo bản năng lùi  một bước.
 hai con giun  mắt… chẳng  phản ứng gì cả.
Chúng vẫn bò  như thể mặt đất  chẳng  gì khác lạ.
Lục Phi chậm rãi rải nắm đất khỏi tay, để bụi bẩn lả tả rơi xuống mặt đất.
"Giun đất  sợ đất ." Hắn , ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi d.a.o sáng quắc  ánh trăng. "Điều đó chứng minh..."
Hắn đột nhiên im lặng, như đang nghiền ngẫm từng chữ.
Hổ Tử căng thẳng đến mức  dám thở mạnh, tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Hổ Tử thoáng rùng ,  lùi  một bước:
"Nói … mộ của ông lão đó ... "
Giọng  vang lên,  lớn nhưng lạnh lẽo như gió rét mùa đông:
"...   thi thể."
"Đó chỉ là một ngôi mộ giả."
"Nơi đó     thi thể."
Hắn ngừng một chút, giọng  lạnh lùng:
“Nghĩa là, ngôi mộ đó trống rỗng. Nó chỉ là một cái vỏ bọc, dựng lên để đánh lừa  khác.”