Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Đồng tiền  chạm đất liền rung lên,  bắt đầu lăn về phía ngôi mộ, giống như  một lực vô hình dẫn dắt. Nó  hề dừng  cho đến khi va thẳng  bia mộ, phát  một tiếng "đinh" chói tai giữa  gian yên lặng đến rợn .
Hổ Tử hít  một  lạnh, tay vô thức nắm chặt vạt áo.
Lục Phi  chằm chằm  bia mộ, ánh mắt trầm xuống.
“Chính là ở đây.”
Hổ Tử  sang  , trong lòng thấp thỏm bất an.
Cả ngôi làng  vốn  kỳ lạ đến mức khó tin, nhưng dù  quỷ dị thế nào, cũng  thể quan trọng bằng việc cứu lấy mạng sống của Hổ Tử.
Ánh mắt  dời xuống phần mộ.
Căn nhà  trống rỗng đến lạ thường. Không một vật dụng,  dấu vết của sự sống, tựa như nó chỉ tồn tại để che giấu bí mật kinh hoàng bên trong . Không gian quạnh quẽ, vách tường loang lổ dấu thời gian, chẳng rõ  bao lâu   ai đặt chân đến đây. Mọi thứ đều im lìm, như thể  thở của con  cũng   phép khuấy động bầu  khí tịch mịch .
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/116.html.]
Một ngôi mộ cổ ẩn  trong bóng tối. Những tảng đá xanh dựng lên từ thuở nào  bạc màu, bề mặt xù xì, sần sùi như da thịt một sinh vật già nua, oằn   gánh nặng của năm tháng. Rêu phong bò kín, lách qua từng kẽ nứt, phủ lên bia mộ một lớp áo mục nát của thời gian. Những dòng chữ khắc  đá   bào mòn đến mức  còn nhận  hình dạng nguyên gốc, chỉ còn  những nét mờ nhòe như những vết thương lở loét, chực chờ tan biến.
Không khí đặc quánh, nặng nề đến mức khiến    cảm giác như đang chìm trong một vực sâu vô hình. Mùi đất ẩm hòa quyện với mùi cỏ mục, phảng phất một  thở mơ hồ của cái chết. 
Hổ Tử nuốt khan, giọng khẽ run lên khi cất tiếng:
"Đây là… mộ của quỷ c.h.ế.t đói ? Chúng  động  nó, liệu ... đánh thức thứ  ?"
Trong  gian chật hẹp, giọng  của  vọng , kéo theo dư âm rờn rợn. Hắn  dám hít sâu,  dám cử động mạnh, chỉ sợ một hành động nhỏ thôi cũng sẽ phá vỡ bức màn tĩnh lặng đáng sợ , khiến thứ gì đó từ trong lòng đất trồi lên.
Lục Phi  yên, ánh mắt trầm sâu như mặt nước mùa đông, chẳng rõ  đang suy nghĩ gì. Dưới ánh sáng leo lắt, khuôn mặt  chìm trong bóng tối, chỉ  đôi mắt thâm trầm ẩn chứa một áp lực vô hình, đủ khiến  bên cạnh cảm thấy nghẹt thở.
Một lúc ,  cất giọng,  nhanh  chậm, nhưng mỗi lời   đều như một lưỡi d.a.o cắt  thần kinh căng thẳng của Hổ Tử:
"Chính vì ,   nhanh."