bây giờ  đầu bỏ chạy thì khác nào công sức đổ sông đổ bể. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, phần đất trong mộ  lấy đủ,   thể để  chuyện dang dở.
Nghĩ , Lục Phi siết chặt nắm tay, cắn răng  .
Hổ Tử nuốt nước bọt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn bám theo sát nút. Đèn pin trong tay  đong đưa dữ dội, ánh sáng run rẩy quét qua vách tường mốc meo, hắt bóng hai  lên nền đất lạnh lẽo.
Tiếng  kéo dài, từng tiếng rên rỉ như cứa  dây thần kinh.
Lục Phi chậm rãi bước tới. Mồ hôi lạnh rịn đầy  gáy.
Ánh sáng từ đèn pin lia qua  mộ phần.
Một tấm di ảnh cũ kỹ hiện .
Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt mà họ   thấy trong nhà lão Tứ bất ngờ hiện  ...  chằm chằm  họ.
Hổ Tử lạnh toát sống lưng, cổ họng khô khốc, lắp bắp thốt lên:
“Má ơi, quỷ… Không đúng… Ai ?”
Nga
Hắn  hoảng hốt thụt lùi,  nhận   gì đó  . Hình ảnh  mắt  giống như tưởng tượng.
Không  quỷ.
Mà là một ông lão,  trói chặt!
Người đó  dây thừng siết chặt cả tay chân, miệng  nhét giẻ rách, nước mắt ràn rụa, cuống quýt phát  những tiếng ú ớ cầu cứu. Đôi mắt đục ngầu phản chiếu ánh đèn, tuyệt vọng  hai  họ.
Hổ Tử c.h.ế.t sững, da đầu tê rần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/118.html.]
“Ông lão  là ai? Sao   trói ở đây?”
 , khi nhận  gương mặt ,  suýt nữa bật ngửa.
Triệu Lập Căn.
Chính là ông lão  bán đồng tiền của quỷ đói cho !
Người dân trong thôn từng tổ chức tang lễ cho lão, xây cho lão một ngôi mộ trống rỗng ,  mà bây giờ… ông    trói gô ngay tại âm trạch !
Chuyện quái quỷ gì đang diễn  ?
Hổ Tử há hốc miệng, trong đầu trống rỗng, trong lúc nhất thời còn   rõ  rốt cuộc chuyện  là như thế nào .
Lục Phi cũng ngỡ ngàng, nhưng  nhanh chóng kiềm chế cơn sốc. Sự tò mò dâng trào, nhưng bây giờ   lúc.
“Khoan , cứ kệ lão  ở đó. Lấy đủ đất mộ  .”
Giọng Lục Phi trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Hắn   phân tâm, dù cảm giác kỳ lạ trong lòng càng lúc càng dâng cao.
Đất mộ  lấy đủ, mà nếu dừng  lúc  thì chẳng khác nào “kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Lục Phi siết chặt nắm tay, tiếp tục moi đất từ khe mộ, cẩn thận đổ  bình nước khoáng.
Hổ Tử  bên cạnh, tuy còn hoảng loạn nhưng vẫn gượng ép bản  tập trung.
Phía  lưng, tiếng rên rỉ tuyệt vọng của Triệu Lập Căn vang lên trong  gian âm u, hòa cùng tiếng gió rít khe khẽ qua những bức tường đổ nát.
Cả gian nhà như chìm  một nỗi tuyệt vọng tĩnh mịch, chỉ  ánh đèn pin mờ nhạt lay động  khuôn mặt nhăn nheo của lão già  trói, khiến nó càng trở nên méo mó đến đáng sợ.