Bàn tay Lục Phi khẽ động, ánh mắt  sắc lạnh như lưỡi dao.
“Chẳng trách oán khí  nặng đến thế… Bị chính cha , họ hàng ruột thịt—những  cùng chung huyết thống, những  ngày ngày chạm mặt, cùng ăn cùng sống —đẩy  đường cùng,nhẫn tâm chôn sống."
"Trơ mắt  lớp đất lạnh lẽo trút xuống, từng hạt, từng hạt một, rơi lộp độp  da thịt, thấm  từng lỗ chân lông, len lỏi   thở đang dần trở nên gấp gáp."
"Tay cào cấu đến bật máu, móng tay gãy rời, những vết xước rách loang lổ  da, nhưng dù  giãy giụa thế nào, dù  tuyệt vọng đến , cũng chỉ đổi  tiếng đất đá rơi rào rào, từng chút, từng chút một phủ kín cơ thể.”
"Không khí cạn dần, n.g.ự.c như  xiết chặt, mỗi  thở đều trở thành một nhát d.a.o sắc lạnh cắt  lồng ngực."
"Cổ họng khô rát, tiếng gào thét tan biến giữa lòng đất tối tăm, để  một sự im lặng c.h.ế.t chóc. Cái đói cào xé ruột gan, cái rét thấu xương len  từng thớ thịt."
"Mỗi giây trôi qua là một sự giày vò khủng khiếp, chậm rãi, kéo dài."
"Cái c.h.ế.t  đến ngay, mà cứ từ tốn hành hạ, để nỗi thống khổ đạt đến tận cùng."
"Nhận   sắp chết, nhưng  chẳng thể phản kháng. Chỉ  thể mặc kệ lớp đất đen đặc quánh nuốt chửng  xác, cảm nhận sinh mệnh  tước đoạt một cách lạnh lùng, tàn nhẫn."
Lục Phi nhếch môi, giọng  lạnh đến mức khiến   rùng .
“Tàn nhẫn đến thế… Các  cũng tin ? Cũng   ?”
Triệu Lập Căn run bần bật, bàn tay nắm chặt vạt áo đến mức trắng bệch.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/122.html.]
“Không… Không  chúng  …” Ông  lắp bắp, như thể cố vớt vát chút hy vọng cuối cùng. “Là tổ tiên… Là tổ tiên …”
Hổ Tử bật  lạnh, nhưng trong lòng  dâng lên một nỗi chấn động khó tả.
“Cho nên bây giờ con cháu  trả giá . Xứng đáng !” Hắn gằn giọng, ánh mắt đầy vẻ châm biếm.
Triệu Lập Căn  phản bác. Ông  chỉ cúi đầu, giọng khàn đặc như thể mỗi chữ thốt  đều mang theo sức nặng của một lời nguyền.
“Chúng    lựa chọn…”
"CHỉ cần vết đốm đen xuất hiện. Cơn đói ập đến, dữ dội đến mức  thể kiểm soát. Cơ thể  giày vò, thèm khát đến phát điên.  nuốt bất cứ thứ gì   buồn nôn  ói,  ăn thì   đau đớn như  hàng vạn con trùng cắn xé.”
Hổ Tử cảm thấy gai ốc nổi đầy .
“Vậy ngày giỗ thì ?” Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng  vẫn  giấu  sự khó chịu.
Triệu Lập Căn ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi tột độ.
“Mỗi năm, đến ngày giỗ, tình trạng đó  càng khủng khiếp hơn. Không chỉ  thể nuốt trôi bất cứ thứ gì , mà đầu óc còn  cuồng như hóa điên, cơ thể nóng rực như  thiêu đốt ...”
“Nếu   cách ngăn … thì…”