Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Tiếng gào thét của đám thôn dân xé tan màn đêm, vọng đến từ phía  như những lời nguyền rủa ngập tràn hận thù. Âm thanh khàn đặc, méo mó, điên loạn đến mức chẳng còn giống tiếng .
Lục Phi và Hổ Tử lao thục mạng về phía ,  thở dồn dập, trái tim đập dữ dội như  nổ tung trong lồng ngực. Họ vấp ngã, loạng choạng, nhưng  ai dừng —phía  là một cơn ác mộng sẵn sàng nuốt chửng tất cả.
Chỉ đến khi  vượt qua một  cách xa, nơi ánh đèn dầu leo lắt của thôn Hoàng Giác   biến mất trong bóng đêm dày đặc, họ mới dám dừng bước.
Gió núi rít gào.
Hơi lạnh len lỏi  từng thớ thịt, thấm  tận xương tủy.
 thứ khiến   kinh hãi   là cơn gió buốt giá mà là những âm thanh vọng đến từ phía xa.
Không  tiếng .
Không  tiếng thú.
Mà là một thứ âm thanh quái dị, méo mó, rợn —như tiếng  than từ một cõi u tối nào đó. Những tiếng tru tréo, những âm điệu quái đản lẫn  gió đêm, réo rắt như oan hồn vất vưởng  nơi nương tựa, mang theo oán niệm khôn cùng.
Lục Phi lau mồ hôi lạnh  trán, sống lưng căng cứng như  băng giá bủa vây.
Hổ Tử tựa   một  cây gần đó, vẫn còn    thoát khỏi nỗi kinh hoàng.
Hắn nghiến răng, bật  một câu chửi rủa khô khốc:
"CMN, cái thôn ăn thịt !  nghĩ trong đó chẳng còn mấy ai là con  thật sự nữa !"
  kịp  hết câu—
"Hổ Tử!"
Lục Phi đột ngột lên tiếng.
Một giọng  căng thẳng đến mức  giống như đang gọi tên, mà là một mệnh lệnh.
Nga
Cùng lúc đó,  vươn tay, siết chặt cổ tay Hổ Tử, kéo mạnh về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/132.html.]
Hổ Tử khựng .
Trong lòng  đột nhiên dâng lên một dự cảm cực kỳ bất an.
Hắn  đầu.
Bóng đèn pin run rẩy hắt lên một hình bóng.
Triệu Lập Căn  sững giữa bụi cỏ hoang, dáng  khòm khòm, giống như một con rối đứt dây.
Gương mặt lão chìm trong bóng tối, nhưng ánh sáng lờ mờ phản chiếu lên đôi mắt trũng sâu—một hốc tối hun hút, vô hồn,  còn chút sinh khí nào.
 điều khiến cả hai  thể thở nổi chính là bụng lão.
Lục Phi siết chặt nắm đấm.
Hổ Tử nuốt khan.
Bởi vì... bụng lão đang phồng lên.
Không   thở gấp gáp.
Không  do bệnh tật.
Mà là thứ gì đó bên trong—đang giãy giụa.
Da bụng nhăn nheo  căng đến mức bóng loáng, như một quả bong bóng sắp phát nổ. Những đường gân xanh vặn vẹo, ngoằn ngoèo nổi rõ  lớp thịt, chằng chịt như những con rắn độc quấn chặt lấy cơ thể lão.
Ọt ọt... Ọt ọt...
Một thứ âm thanh quái dị vang lên từ bên trong lồng n.g.ự.c Triệu Lập Căn.
Như thể nội tạng của lão đang  thứ gì đó khuấy đảo—
Tà khí bùng lên.
Đồng tiền quỷ đói... phát tác  !