Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Dưới ánh mặt trời, đồng tiền phản chiếu một tia sáng nhạt nhòa. Nó vẫn lạnh lẽo, nhưng  còn mang theo sự u ám ghê rợn như .
Lục Phi khẽ nhếch môi, một nụ  chậm rãi nở  gương mặt trắng bệch:
"Xong ."
Hổ Tử ngây ngẩn  đồng tiền quỷ đói   thanh tẩy,  mặt dần hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn hoài nghi.
“Vậy là… giải quyết xong  ?” Giọng  khàn khàn, như thể vẫn  dám tin. Cơn ác mộng đeo bám  bấy lâu nay, con quỷ đói hành hạ  đến mức sống  bằng chết… chỉ như  mà  Lục Phi hóa giải?
Lục Phi thản nhiên vỗ vai , giọng điệu chắc nịch: “Giờ   thể khẳng định trăm phần trăm,    nữa.”
Hổ Tử run run đưa đầu lưỡi l.i.ế.m qua hàm răng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Những chiếc răng nanh quái dị mọc   đó… giờ  biến mất. Hắn ngẩng đầu lên, để ánh nắng chiếu rọi gương mặt. Lần đầu tiên từ lúc  thứ tà vật  ám ,  cảm nhận  sự ấm áp chân thật, chỉ mới mấy ngày mà như  trôi qua cả một thế kỷ . Một nỗi xúc động mãnh liệt dâng trào trong lồng ngực.
“Lục Phi,  đúng là thần kỳ!” Giọng  đầy kích động lẫn sự kính nể.
Nga
 , khi ánh mắt  chuyển sang Triệu Lập Căn đang  bất động  mặt đất, sự ấm áp trong đáy mắt dần nhường chỗ cho sự lạnh lùng thâm trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/136.html.]
“Ông  thì ?” Giọng  trầm xuống.
“Cũng giống  thôi.”
“Còn những  khác trong thôn Hoàng Giác?”
“Tất cả đều như .”
Hổ Tử hít sâu một , nắm tay siết chặt. Đôi mắt   chằm chằm  Triệu Lập Căn , đáy mắt thoáng lóe lên tia sáng nguy hiểm.
“Hóa giải là một chuyện, nhưng ... cứ như  buông tha cho ông  …    .” Giọng  khàn đặc. “Lục Phi, đợi  một chút.”
Lục Phi gật đầu,  hỏi gì thêm. Hắn  thể thấy sự phẫn nộ  đè nén trong Hổ Tử, nhưng đó là chuyện riêng của  .
Hổ Tử cắn răng, túm lấy chân Triệu Lập Căn , kéo lê ông  về phía sườn núi thôn Hoàng Giác. Bóng dáng cao lớn của  dần khuất  những tán cây rậm rạp, để  một  im lặng nặng nề.
Triệu Lập Căn sợ chết, điều đó   gì lạ. Ai  đời   sợ cái chết? Bản năng sinh tồn là điều khắc sâu trong cốt tủy con , nhất là khi cái c.h.ế.t cận kề,  thở trở nên mong manh như ngọn đèn  gió.   một điều còn đáng sợ hơn cả cái chết—đó là sự hèn nhát.
Ông  run rẩy, hoảng loạn, tuyệt vọng tìm đường sống.   vì đối mặt,  vì tìm cách gánh vác  mệnh của , ông   tìm cách đẩy nỗi bất hạnh lên vai kẻ khác. Cái c.h.ế.t giống như một vũng nước xoáy, và ông   chấp nhận  nhấn chìm một —ông   kéo theo một  khác,  đẩy ai đó xuống  , chỉ để bản   yên .