Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lưu Phú Quý cảm thấy lòng bàn tay  rịn mồ hôi. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Ông  ,  đời    bữa ăn nào là miễn phí, nhưng... một món đồ  thể biến lỗ thành lãi, chẳng khác nào thần dược cứu rỗi giới kinh doanh,   thể đơn giản như  ?
Ông  nuốt nước bọt, giọng   chút khô khốc: "Hậu quả... là gì?"
Lục Phi  nghiêng đầu, ánh mắt tối sẫm như vực sâu vô tận. Giọng  vang lên, lạnh lẽo như tiếng chuông gọi hồn:
"Mất tất cả."
Chỉ hai chữ.
  tựa như một lưỡi d.a.o vô hình cứa  cổ họng Lưu Phú Quý.
Ông   hỏi thêm, nhưng cổ họng khô rát, ngay cả  thở cũng trở nên khó khăn.
Lục Phi tiếp tục , giọng điệu thản nhiên :
"Quan trọng hơn..."
Hắn đưa đồng tiền lên cao, ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên gương mặt , tạo nên những bóng tối méo mó.
"Từ nay về ,  sở hữu nó    bất cứ điều gì trái với lương tâm. Chỉ cần một  phạm sai, dù lớn  nhỏ,  bộ tiền kiếm  sẽ biến mất trong chớp mắt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/143.html.]
Hắn dừng  một chút,  nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu:
"Thậm chí... còn hơn thế nữa."
Lưu Phú Quý  kìm  mà run lên.
Không  phạm sai lầm?
Ai  thể dám chắc rằng cả đời  sẽ  phạm sai lầm? Con  sống  đời, ai mà   lúc vấp ngã,   lúc đưa  quyết định sai lầm dù chỉ trong chớp mắt?
Một   ăn, suốt đời  một  dối trá,  một  lách luật? Nghe thì cao thượng, nhưng liệu  thực sự tồn tại? Thương trường vốn là chiến trường, nơi mà đôi khi một lời  dối  thể quyết định thắng bại, một bước  khéo léo giữa ranh giới luật pháp  thể mở  con đường sống. Nếu  chút linh hoạt,  chút khôn khéo, liệu  thể tồn tại giữa dòng chảy khốc liệt ?
Không  ai cũng chủ đích  sai, nhưng   lợi ích,  áp lực sinh tồn,  mấy ai giữ     trong sạch? Một sự thỏa hiệp nhỏ, một quyết định thuận theo thời thế, đôi khi chỉ là để bảo vệ bản , bảo vệ những  phía . Và , điều đúng  sai cũng chẳng còn đơn giản như ranh giới trắng đen nữa.
 nếu vi phạm,  bộ những gì ông  đang sở hữu sẽ sụp đổ. Không chỉ mất tiền, mà còn  thể mất cả mạng. Thứ bảo vật ...  đơn thuần là một món đồ giúp kiếm tiền. Nó như một con d.a.o hai lưỡi,  thể cứu  nhưng cũng  thể g.i.ế.c .
Nga
Lưu Phú Quý cảm thấy từng đốt sống lưng  lạnh buốt. Thứ  mắt ông   còn là một món bảo vật, mà là một lời nguyền quỷ dị, một thứ chỉ cần chạm  sẽ cuốn ông   vòng xoáy   lối thoát.
Lục Phi vẫn  đó, thong thả nhấp một ngụm , dường như    để ý đến nỗi sợ đang bủa vây trong lòng đối phương.