Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Tạ Dao lặng , đôi bàn tay khẽ siết , giọng  mang theo một tia áy náy:
"Thật sự xin …  hiểu cảm giác mất   . Lẽ   nên  rõ chuyện  với  từ , chỉ là khi đó  chỉ  nhanh chóng giải quyết phiền phức…"
Lục Phi khẽ lắc đầu, khóe môi nhếch lên một nụ  nhạt nhưng đáy mắt  sâu thẳm như vực tối:
"Không giống ... Ít nhất cô còn  ông ngoại  yên nghỉ ở , còn ông nội — đang ở nơi nào, sống   hóa thành tro bụi,  chẳng  chút manh mối."
Lục Phi  khẽ, nhưng trong tiếng    hề  chút ấm áp, chỉ còn  sự lạnh lẽo và chua xót âm ỉ. 
"Ông chủ Lục…"
Lục Phi khoát tay, ý bảo cô đừng để tâm:
"Chuyện   liên quan đến cô. Ông nội  là cố ý trốn tránh , rõ ràng   để  tìm thấy ông ."
Nga
Hắn dừng  một chút,  chậm rãi tiếp tục  :
"   chẳng     lời. Từ nhỏ đến lớn luôn đối nghịch với ông , chẳng lẽ  sợ thêm  ?"
Trong lòng Tạ Dao càng thêm khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/148.html.]
"Chuyện  vốn là    tròn trách nhiệm.  quen  một    khả năng truy tung,  lẽ  thể giúp  tìm  tung tích ông nội."
"Kia thật sự quá  !" Lục Phi  giấu  vẻ mừng rỡ. Hắn sớm nhận  gia thế của Tạ Dao  tầm thường, ắt hẳn   ít mối quan hệ. Nếu cô  thể tìm  chuyên gia hỗ trợ, chắc chắn sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc  tự  dò hỏi khắp nơi.
   thích thiếu nợ nhân tình của  khác . Nhìn quanh một lượt,  hỏi:
“Tạ tiểu thư, vị trí phần mộ  là do cô chọn ?”
Tạ Dao nhẹ nhàng phủi  lớp lá rụng  bia mộ, ánh mắt thoáng nét hoài niệm. Cô khẽ mỉm , giọng   chút bâng khuâng:
“Là ông ngoại  tự chọn. Ông  an táng ở đây sẽ giúp con cháu hưng vượng, cũng  thể phù hộ   bình an.”
Hơi ngừng  một chút, cô tiếp lời, ánh mắt phản chiếu những ký ức xa xăm:
“Sau khi ông mất,  cũng từng gặp  ít phiền phức.  lạ , dù rơi  tình huống nguy nan đến mấy,  vẫn luôn tìm  đường thoát. Mọi chuyện tưởng chừng vô vọng cuối cùng đều hóa dữ thành lành, từng bước vượt qua.”
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ dại phảng phất, cô lặng lẽ siết chặt ngón tay. Giọng  trầm xuống, như thể đang tự thì thầm với chính :
“ vẫn thường nghĩ...  lẽ ông ngoại thực sự đang dõi theo , phù hộ  từ nơi xa .”
"Lần  cũng . Nếu    lúc lâm chung, ông ngoại  để  cho  tấm danh  ,  lẽ giờ đây  chỉ còn là một con rối vô tri, mất  chính .”