Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lục Phi và Tạ Dao chậm rãi tiến  gần.
Dưới chân họ, lá khô vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, phát  những âm thanh lách tách nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo đến rợn . Không khí quanh họ dường như đặc quánh , u ám và ngột ngạt. Một cơn gió vô hình luồn qua rừng cây, mang theo cảm giác lành lạnh tựa như  thứ gì đó đang thầm thì trong bóng tối.
Lục Phi cúi , nhặt một nhánh cây khô, dùng nó móc một cành tường vi  ngoài.
Nga
Chỉ  khẽ chạm , những cánh hoa phấn trắng bỗng rơi rụng như tuyết bay giữa ánh chiều tà.  khi lớp hoa mỏng manh  rơi xuống, thứ lộ  bên   khiến    khỏi rùng —một mạng lưới dày đặc những gai nhọn đen sì, sắc bén đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng  thể rạch đứt da thịt.
Lục Phi nheo mắt, ánh  trầm xuống, giọng  lạnh lùng mang theo sự cảnh giác:
“Tường vi dại  thể nào mọc dày đặc như thế . Gai của chúng quá nhiều, phân bố cũng bất thường. Nhìn kỹ —những bụi hoa   mọc ngẫu nhiên, mà tạo thành một vòng tròn  chỉnh bao quanh phần mộ.”
Tạ Dao sững sờ. Theo bản năng, cô lùi một bước.
Cô  chằm chằm những dây tường vi rậm rạp vây kín phần mộ của ông ngoại, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan dần lên sống lưng.
Cô đột nhiên nhớ , từ  khi ông ngoại qua đời, cô liên tục gặp  những chuyện kỳ lạ và bất trắc—các thiết  trong nhà hỏng  rõ nguyên nhân, những cơn sốt dai dẳng  thuốc nào trị khỏi, những  suýt chút nữa gặp tai nạn  đường... Mọi thứ  giờ cô cho là trùng hợp, giờ đây  trở thành một chuỗi sự kiện khiến    kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/150.html.]
Cô cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, giọng  vô thức run lên:
“Chẳng lẽ…   cố ý trồng những bụi hoa  ở đây?”
Một cơn gió bất chợt nổi lên.
Không mạnh, nhưng lạnh lẽo đến tận xương.
Mùi hương của hoa tường vi bỗng trở nên nồng nặc hơn,  còn là mùi hương dịu dàng quen thuộc mà trở thành một thứ gì đó quấn quýt, dai dẳng, như một  thở ám  đang len lỏi trong  khí.
Dưới ánh chiều tà, những dây tường vi lay động, cánh hoa rung rinh như những con mắt mờ ảo đang lặng lẽ quan sát. Trong mắt Tạ Dao, chúng  còn  đẽ nữa, mà giống như những móng vuốt nhọn hoắt, gắt gao bám chặt lấy phần mộ, tựa như  siết chặt thứ gì đó bên  lòng đất.
Lục Phi trầm mặc trong giây lát, ánh mắt sâu thẳm như đang suy tính điều gì. Hắn cất giọng trầm thấp:
“Có thể đây chỉ là tường vi hoang mọc dại, nhưng cũng  thể  đơn giản như thế. Dù   nữa, chúng   thể để chúng tiếp tục tồn tại ở đây.”