Lục Phi dừng bước  cửa tiệm, đưa tay gỡ tấm bảng "Chủ tiệm  ngoài,  việc xin gọi điện thoại" xuống,  nhẹ nhàng tra chìa  ổ khóa. Cửa mở  với một tiếng "cạch" khô khốc,  bước thẳng  trong,  buồn bật đèn.
Nước lạnh từ chậu sứ tạt lên mặt khiến  cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, nhưng cơn buồn ngủ cũng theo đó mà ập đến. Cảm giác căng thẳng vì vụ án ở Đa Bảo Hiên dần lắng xuống, lý trí bắt đầu lên tiếng.
—Dù  thì chuyện đó cũng chẳng liên quan đến .
Dù  ghê rợn đến , thì cùng lắm cũng chỉ là một vụ án mạng. Cảnh sát mới bắt  chiều nay, điều tra còn   kết quả, thiên hạ  vội thêu dệt đủ thứ chuyện quỷ dị.
Chẳng qua cũng chỉ là lời đồn vô căn cứ.
Lục Phi day day huyệt thái dương, tự nhắc bản   nghĩ thêm nữa. Ngày mai còn  đến nhà bạn của Lưu Phú Quý thu hàng,  dứt khoát vứt bỏ  tạp niệm, leo lên giường nhắm mắt ngủ.
Trời tờ mờ sáng, ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa sổ, phủ lên gian tiệm một tầng sáng nhợt nhạt. Không khí còn vương  chút  lạnh của đêm, nhưng  lờ mờ  thấy tiếng xe cộ ngoài phố bắt đầu qua .
Lục Phi vươn vai, bước   quầy. Vừa mở cửa tiệm, cánh cửa gỗ cũ  kêu lên một tiếng "két" khô khốc, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sớm.
Chưa kịp dọn dẹp quầy hàng,   thấy một bóng  thấp thoáng ngoài cửa.
Lưu Phú Quý  đó, tay xách theo một phần bữa sáng, khuôn mặt tròn trịa lộ  nụ  sảng khoái:
"Ông chủ Lục, dậy sớm thế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiem-cam-do-am-duong/159.html.]
Lục Phi gật đầu, giọng điềm đạm: "Chú Phú Quý, chào buổi sáng."
Lưu Phú Quý vỗ vỗ vai ,  hà hà: "Không  chuyện gì nữa thì lên đường luôn nhé?"
Chiếc xe bán tải của ông  đỗ sẵn bên lề đường, thùng xe rộng rãi, rõ ràng là chuyên dùng để chở hàng.
Lục Phi liếc mắt đánh giá một lượt  gật đầu. "Đi thôi."
Nga
Chiếc xe bán tải lăn bánh  con đường lát đá gồ ghề, những vết nứt hằn sâu như những vết sẹo cũ kỹ. Không khí buổi sớm  phần ẩm lạnh, mang theo mùi tro bụi lẫn chút  sương.
Lưu Phú Quý lái xe, một tay đặt hờ  vô-lăng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang Lục Phi. Cả hai  ai chủ động mở lời, nhưng sự im lặng kéo dài  khiến   càng thêm bứt rứt.
Rốt cuộc, Lưu Phú Quý khẽ thở dài, giọng nặng nề:
“Lão Lương c.h.ế.t thảm như , chắc chắn là   hạ độc thủ.”
Câu  như một viên đá ném xuống mặt nước tĩnh lặng, gợn lên từng vòng sóng.
Người đàn ông trung niên chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt  tiếc nuối   chút bất nhẫn.
“  khuyên ông  từ lâu …” Giọng ông  đượm vẻ chua xót. “Làm ,   chừa đường lui cho kẻ khác. Trên đời   nhân  quả, nợ m.á.u trả bằng máu. Tham lam quá mức, tàn nhẫn quá mức… đến cuối cùng cũng chỉ tự đẩy   chỗ chết. Chỉ tiếc… ông   chịu .”